- Tham gia
- 3/11/21
- Bài viết
- 6
- Thích
- 0
- Điểm
- 1

Một buổi sáng, tôi nhàn nhã thưởng thức ly chanh mật ong ấm nóng và nghiền ngẫm cuốn sách “Bạn đắt giá bao nhiêu?” của nhà văn Vãn Tình.
Tôi dùng từ “nhàn nhã” bởi trong lúc dịch bệnh thế này, cái tình trạng thất nghiệp tạm thời, mất việc, không thể ra khỏi nhà… thì việc thưởng sách của tôi được xem là thú vui quá ư là nhàn nhã rồi.
Nói có lo lắng cơm áo gạo tiền không? Thì có chứ. Mình còn nghèo mà. Nhà chưa có, tài sản cá nhân riêng cũng không ngoài con xe máy tích cóp từ những năm tay trắng ra trường. Thế nhưng, giữa lúc cam go sống và chết này. Gạo vẫn còn trong chum. Tủ lạnh vẫn dư thức ăn và bình vẫn còn dư nước uống. Nghĩa là mình vẫn còn rất tốt.
Mấy lần trước, đứa em tôi quen cứ phàn nàn về công việc, về mức lương và chế độ đãi ngộ giữa mùa dịch. Tôi chi biết an ủi nó rằng tính chất nghề nghiệp nó thế, cứ ráng làm đi. Nhưng con bé cứ một hai đòi nhảy việc. Tôi hết nước đành bảo “Quyết định là ở em”. Một lần khác, một người bạn tôi quen lâu lắm, thi thoảng có nhắn tin hỏi thăm. Sau vài ba câu, lại là những ngôn từ quen thuộc “Tao nghèo lắm, bao giờ mới hết cái sự nghèo. Làm miết mà vẫn thấy khổ.” Bỗng dưng, tự nhiên thấy cái năng lượng tích cực bên trong mình nó biến mất dần sau mỗi câu chuyện và lời than vãn mình nghe.
Họ là bản sao của tôi rất nhiều năm về trước. Khi mà, đôi lúc chỉ gặp một chút muộn phiền là đã lập tức mong ai đó có thể nghe để than vãn, để kể lể, để trách móc, để hờn dỗi trời không thương mình. Ban đầu có rất nhiều người kiên nhẫn để lắng nghe, cho tôi nhiều lời khuyên và nói rằng tôi hãy lạc quan lên, mọi chuyện sẽ luôn ổn. Thế nhưng, chính vì thế tôi lại tìm tới họ đều đặn hơn với mong muốn được “chữa lành”.
Thế nhưng, sau đó thay vì những lời khuyên, họ ậm ừ, họ để lại tôi với nhiều suy ngẫm vì còn bận công việc. Dần dà, tôi nhận ra, mình đang làm phiền người khác. Mình đang vô tình truyền cái tiêu cực của bản thân cho người khác. Không ai có thể kiên nhẫn để lắng nghe mình lặp đi lặp lại một tâm trạng quá nhiều lần. Không ai có thể chữa mãi 1 vết thương mà mình cứ nhất quyết để nó rách đi rách lại.
Sau cùng, tôi không còn tìm mọi người nữa. Cũng thôi không than vãn trên mạng xã hội. Thôi không viết những “sờ tây tớt” ngớ ngẩn lên facebook của mình. Thay vào đó, tôi học cách nghe nhạc thiền mỗi sáng, uống một cốc nước ấm, đọc một cuốn sách hay trải nghiệm tâm trạng trên những con chữ. Thỉnh thoảng sẽ vui vẻ với bếp núc bằng một số món ăn mới. Và một ngày nhàm chán sẽ qua rất nhanh, tâm trạng tốt hơn và cảm thấy mình trở nên tích cực lạ thường.
Ít lâu, một số người bạn gặp tôi, bảo rằng trông tôi rất vui vẻ. Một số người bạn ở xa, thi thoảng nói rằng, ao ước được vui vẻ như tôi. Tôi mỉm cười, truyền cho họ một số lời khuyên hữu ích.
Bây giờ, thay vì than vãn, tôi sẽ quan tâm và hỏi han đến cuộc sống của mọi người. Sẽ luôn để họ thấy rằng, chỉ cần bản thân vui vẻ, lạc quan trước mọi biến cố thì mọi chuyện sẽ từ dữ hóa lành.
Nếu ai đó vô tình tiêu cực quá, hãy cho họ vài lời khuyên. Nếu họ không muốn nghe, bạn đừng nói tiếp. Hãy im lặng và cho họ thời gian.
Đối diện với một người thường trực nụ cười trên môi, bạn sẽ thấy cái vui vẻ và nhiệt huyết từ cuộc sống mà họ mang lại.
Đối diện với một người mang khuôn mặt sầu não bi ai, bạn sẽ thấy cái khổ đau thường ngày hiện hữu.
Vậy nên, đừng gieo tiêu cực của bản thân lên người khác. Hãy tin rằng, mọi khổ ải đều sẽ qua. Dù khó khăn nhưng sống tích cực thì trước tiên tâm bạn sẽ an, dạ bạn sẽ nhàn. Sau cơn mưa là những ngày rất sáng.
#lacquansong #suy_nghi_tich_cuc