- Tham gia
- 30/7/25
- Bài viết
- 93
- Thích
- 0
- Điểm
- 6
Tôi sang Đức vào một buổi chiều mùa thu, khi những hàng cây vàng rực đang rụng lá dọc con phố nhỏ gần ký túc xá. Lúc đó, tôi mới chỉ kịp làm quen với đường đi từ nhà đến trường, chứ chưa hình dung nổi mùa đông ở đây sẽ như thế nào. Người ta nói nhiều về cái lạnh ở Đức, nhưng phải đến ngày đầu tiên tuyết rơi, tôi mới hiểu thế nào là “trắng trời” và “lạnh thấu xương”.
Sáng hôm đó, vừa mở cửa sổ phòng, tôi đã thấy cả khoảng sân trước mắt phủ đầy tuyết trắng và thế là hành trình du học nghề Đức của tôi bắt đầu. Không khí im ắng đến mức nghe rõ tiếng tuyết rơi lạo xạo trên mái nhà. Tôi – đứa con gái sinh ra ở miền Nam Việt Nam, nơi quanh năm chỉ biết hai mùa mưa nắng – đã đứng sững vài phút, vừa run vì lạnh vừa cười một mình như trẻ con lần đầu thấy đồ chơi mới.
Đi bộ đến trường hôm đó là cả một trải nghiệm. Đường trơn, mỗi bước đi phải thật cẩn thận. Tôi nhìn thấy những em nhỏ mặc áo khoác dày, đội mũ len, tay ôm balo chạy tung tăng trên tuyết. Những cụ già dắt chó đi dạo, để lại dấu chân nhỏ xíu xen lẫn dấu chân người. Tất cả như một bức tranh mùa đông mà trước đây tôi chỉ thấy trên phim Giáng sinh.
Nhưng mùa đông ở Đức không chỉ có lãng mạn. Chiều tan ca ở nhà hàng, tôi phải đạp xe về nhà giữa gió lạnh buốt, mũi và tai tê cứng, bàn tay dù có găng vẫn buốt như chạm vào đá. Những hôm tuyết rơi dày, xe bus trễ, tôi đứng đợi ở bến, chân dậm liên tục để không bị cóng. Chính những ngày như thế khiến tôi trưởng thành hơn – biết chịu đựng, biết chăm sóc bản thân và trân trọng những ngày nắng ấm.
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy buổi sáng tuyết rơi đầu tiên ấy thật đặc biệt. Nó đánh dấu khoảnh khắc tôi nhận ra mình đang sống ở một nơi xa xôi, khác biệt hoàn toàn với quê hương – và cũng là nơi tôi bắt đầu viết nên những năm tháng thanh xuân không thể quên.
Sáng hôm đó, vừa mở cửa sổ phòng, tôi đã thấy cả khoảng sân trước mắt phủ đầy tuyết trắng và thế là hành trình du học nghề Đức của tôi bắt đầu. Không khí im ắng đến mức nghe rõ tiếng tuyết rơi lạo xạo trên mái nhà. Tôi – đứa con gái sinh ra ở miền Nam Việt Nam, nơi quanh năm chỉ biết hai mùa mưa nắng – đã đứng sững vài phút, vừa run vì lạnh vừa cười một mình như trẻ con lần đầu thấy đồ chơi mới.
Đi bộ đến trường hôm đó là cả một trải nghiệm. Đường trơn, mỗi bước đi phải thật cẩn thận. Tôi nhìn thấy những em nhỏ mặc áo khoác dày, đội mũ len, tay ôm balo chạy tung tăng trên tuyết. Những cụ già dắt chó đi dạo, để lại dấu chân nhỏ xíu xen lẫn dấu chân người. Tất cả như một bức tranh mùa đông mà trước đây tôi chỉ thấy trên phim Giáng sinh.
Nhưng mùa đông ở Đức không chỉ có lãng mạn. Chiều tan ca ở nhà hàng, tôi phải đạp xe về nhà giữa gió lạnh buốt, mũi và tai tê cứng, bàn tay dù có găng vẫn buốt như chạm vào đá. Những hôm tuyết rơi dày, xe bus trễ, tôi đứng đợi ở bến, chân dậm liên tục để không bị cóng. Chính những ngày như thế khiến tôi trưởng thành hơn – biết chịu đựng, biết chăm sóc bản thân và trân trọng những ngày nắng ấm.
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy buổi sáng tuyết rơi đầu tiên ấy thật đặc biệt. Nó đánh dấu khoảnh khắc tôi nhận ra mình đang sống ở một nơi xa xôi, khác biệt hoàn toàn với quê hương – và cũng là nơi tôi bắt đầu viết nên những năm tháng thanh xuân không thể quên.