- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 560
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
BỐN MƯƠI NGÀY KẾT HÔN
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Thể loại: Đô thị tình duyên, tình yêu và hôn nhân, cán bộ cao cấp, quân lữ, sủng, HE.
CP: Vân Thưởng x Lục Diệp
Tình trạng: Edit hoàn
Giới thiệu:
Thiếu tá Lục bị buộc bỏ ra hai mươi vạn mua vợ.
Có thời gian 40 ngày nghỉ kết hôn.
40 ngày có thể làm gì?
Có thể "vê tròn nhào nặn" cô vợ xinh xắn "ngon miệng" của mình, rồi một ngụm ăn hết.
Lướt qua cái tên truyện khiến mình có cảm giác... chắc nó ngược. Vì sao? vì bốn mươi ngày kết hôn, kết hôn không phải chuyện cả đời sao? Đừng để cái tên truyện nhầm lẫn bị lừa tình, bốn mươi ngày ngọt ngào nhất, êm ái nhất của Lục Diệp và Vân Thường.
Một vị thiếu tá cứng cỏi, mạnh mẽ và một cô dâu nhỏ yếu ớt, mềm mại, sự đối lập sẽ tạo nên một phản ứng tách ly hay hai dấu trái chiều luôn hút nhau theo định luật của vạn vật???
Vì lòng thương tiếc nhất thời của Lục mẫu, mà Lục thiếu tá vô tình “hời” được một cô vợ nhỏ. Câu chuyện bắt đầu bằng sự đối mặt đầy xấu hổ của nam nữ chính, Vân Thường là cô sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, vô tình bị tai nạn giao thông, kèm với sự ích kỷ đáng sợ của người cha ruột mà đôi mắt cô không còn thấy được ánh sáng. Lục thiếu tá - Lục Diệp là vị quân nhân cứng cỏi, nghiêm nghị, có thể hình dung nam chính là một bảng kỷ luật đầy cứng nhắc, cuộc đời của anh dường như được định sẵn đi trên một con đường thẳng tắp, đến khi anh nhận được cú điện thoại “mai mối” của Lục mẫu, tuyên bố đã tìm được vợ cho anh. Lục mẫu dùng hai trăm ngàn để “mua” Vân Thường từ tay cha mẹ cô, mục đích để cứu cô ra khỏi khốn cảnh trước mắt, đồng thời cũng giúp chữa trị căn bệnh “đồng tính luyến ái” cho cậu con trai “hơi” lớn tuổi nhà mình.
⚡ Bộ truyện là một bản ballad êm đềm, mỗi chương, mỗi ngày doc truyen là một nốt nhạc êm ả, bình dị nhưng không tầm thường của hai nhân vật chính. Ngày thứ nhất ngượng ngùng gặp nhau, ngày thứ hai anh dắt tay cô đi siêu thị, còn cô nấu cơm cho anh ăn, ngày thứ ba sói xám Lục mượn rượu giở trò, ngày thứ tư Lục thiếu tá mặt đơ bỗng nhiên làm nũng, anh chồng mới cắt móng tay cho cô vợ mới.... Nhưng êm ả chỉ làm họ chấp nhận nhau, sóng gió lại khiến họ đến gần nhau, bắt đầu yêu nhau, và nhận ra sự quan trọng của đối phương trong cuộc sống của mình.
“Trước giờ Lục Diệp chưa từng hề trải qua cuộc sống với nhịp điệu chầm chậm thế này. Từ trước, sinh hoạt của anh là huấn luyện - nhiệm vụ, nhiệm vụ - huấn luyện, mỗi sợi dây thần kinh đều phải căng ra từng giờ từng phút. Mà hiện tại, anh dắt tay một cô gái vừa trở thành vợ anh đi trên đường như đang đi dạo, người bên cạnh yên tĩnh bình thản, không ồn ào không ầm ỹ, gương mặt trắng trẻo với nụ cười dịu dàng, bỗng nhiên Lục Diệp cảm thấy con đường này có dài thêm chút nữa, anh cũng có thể cùng cô đi tiếp.”
⚡ Hai người bắt đầu bằng tinh thần trách nhiệm của Lục Diệp, và sự dịu dàng đằm thắm của Vân Thường. Thời gian dài sống trong quân, mài dũa nên tính cách nghiêm cẩn của nam chính, anh có bất mãn vì bị ép kết hôn, nhưng lại không bốc đồng chống đối, mặc khác anh lựa chọn đặt hết trách nhiệm của bản thân lên cô vợ bé nhỏ mà mình vừa có được. Lục Diệp dùng ánh mắt bình đẳng để đối đãi với nữ chính, dùng sự kiên nhẫn, tỉ mỉ để chăm sóc cho cô, tạo nên từng vòng, từng vòng bảo hộ Vân Thường. Anh chăm chút cắt móng tay cho cô, anh dắt tay cô đi hết nơi này đến nơi khác để giúp cô quen thuộc với mọi thứ, anh mượn rượu “khi dễ” cô vợ nhỏ, ngây thơ trong tình trường nhưng phúc hắc trong bản chất. Ngắn gọn mà nói, nam chính cực kỳ cực kỳ đáng yêu.
“Mắt có đau không?”
Vân Thường lắc đầu, nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.
“Cởi từng lớp một ha! Cởi một lần mắt sẽ không chịu nổi.”
Viện trưởng rất nhẫn nại, cách nửa tiếng tháo một lớp băng. Vân Thường chỉ cảm thấy tim mình lung lay theo cử động của ông, khẩn trương không dám thở mạnh.
Lúc còn một lớp gạc cuối cùng, Lục Diệp đứng phắt dậy khỏi ghế, gây tiếng động lớn tới mức tất cả người trong phòng viện trưởng đều giật nảy.
Lục phu nhân vừa muốn mắng anh mấy câu thì thấy anh xô ào cửa chạy ra ngoài, tốc độ nhanh y như mô tơ.
Lục phu nhân và viện trưởng nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Con chị làm sao thế?” - “Ai biết, chắc nó bị điên rồi.”
Lục phu nhân bực bội đáp. Thằng ranh kia từ lúc lên xe đã không bình thường rồi. Có điều bà cũng đoán được chút ít, phỏng chừng là sợ Vân Thường thất vọng với tướng mạo mình nên mới căng thẳng.
Thằng ngu! Lúc không nhìn thấy đã đi theo anh rồi, giờ nhìn thấy còn chê anh được chắc?
⚡ Trái ngược với vị thiếu tá có gương mặt tuấn tú, vóc dáng thon dài, khí chất mạnh mẽ lại có chút tao nhã nhưng đôi khi hết sức ngây thơ Lục Diệp, Vân Thường bề ngoài là chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, có hình dạng xinh đẹp ôn nhu, nhưng tâm hồn bên trong lại là cô gái thông minh và hết sức kiên định. Một người mù, nhưng chưa bao giờ cô dùng tấm lòng “mù” để đối đãi mọi thứ, dù tương lai bị chặt đứt, bản thân bị cha mẹ bán rẻ, phải gả cho một người đàn ông xa lạ nhưng Vân Thường luôn dùng sự lạc quan để đối diện thực tế. Cô biết bản thân mình cần gì và đang có những gì, nên cô cự tuyệt sự quay về của bạn trai cũ, cô học cách thẳng thắng tự lập khi đối diện với Lục Diệp, cô phủ ánh sáng lên cuộc sống của mình, bình thản trước sự xem thường của người xa lạ và sống với sự trung thành, tự tin dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chắc vì thế mà dù không thấy gì, nhưng nữ chính vẫn toát lên ánh sáng hấp dẫn nam chính và hai vị cha mẹ chồng đáng yêu không kém.
⚡ Có lẽ, gặp đúng người, chẳng bằng gặp đúng lúc. Vì khi Vân Thường gặp Lục Diệp, cô đã từ con chim hoàng yến đầy ước mơ trở thành lấy chồng quyền thế chú mèo con ngoan ngoãn, cô không có sự nghiệp, không gia đình, không tương lai, không tình yêu hoặc kỳ vọng, nên đơn giản cô chỉ cần bình yên, và Lục Diệp xuất hiện. Cũng đồng thời như thế, khi gặp được Vân Thường, Lục thiếu tá đã là một người đàn ông ba mươi cứng nhắc, anh có sự nghiệp, có thành công, có những thứ mà mọi người đàn ông khác khao khát, nhưng anh lại thiếu một nơi an yên để tìm về, và anh “nhận được” Vân Thường. Mình nghĩ họ yêu nhau một phần cũng do hoàn cảnh, một phần khác là do duyên phận. Hai con người xa lạ, hai tính cách đối lập, thay vì bật tách vì nhau thì họ lại hoà nguyện, lại tìm được sự đồng điệu đáng quý giữa những cạm bẫy đáng sợ đã gặp phải bên ngoài kia, và họ yêu, thế thôi!
⚡ Văn phong của tác giả mang lại một sự thanh thản nhẹ nhàng cho người xem, kể cả những đoạn cao trào như Vân Thường bị bắt cóc, Lục Diệp bị thương nặng, Vân Thường chữa mắt... đều được tác giả miêu tả bằng giọng văn chậm nhẹ tươi sáng. Như đã ghi chú phía trên, truyện có thịt, có thịt, có thịt (chuyện quan trọng nói ba lần), nhưng khác với Ngâm Vịnh Phong Ca, cảnh H trong Bốn Mươi Ngày Yêu được miêu tả theo khuynh hướng “mỹ” hơn là tạo khẩu vị lôi kéo độc giả. Truyện đạt tiêu chuẩn 3s - sủng sạch sắc, là một tác phẩm đáng giá được lưu trữ trên kệ sách nếu bạn là một người thích món ngọt ngấy đường như mình.
*p/s: Chang chỉ muốn nói là do Chang tìm được cái ảnh đẹp quá nên cố lôi ra một bộ quân nhân có nam chính được tả theo Chang là phù hợp với ảnh đã từng đọc để review, và đây là review theo trí nhớ đã xem rất rất lâu rồi, trích dẫn chỉ là tìm thêm vào thôi nên nếu có gì không chính xác mọi người hãy “nhẹ nhàng” góp ý để Chang sửa lại phía trên
nhéeeeeeeeeeeee.
Mãi iuuuuuu
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Thể loại: Đô thị tình duyên, tình yêu và hôn nhân, cán bộ cao cấp, quân lữ, sủng, HE.
CP: Vân Thưởng x Lục Diệp
Tình trạng: Edit hoàn
Giới thiệu:
Thiếu tá Lục bị buộc bỏ ra hai mươi vạn mua vợ.
Có thời gian 40 ngày nghỉ kết hôn.
40 ngày có thể làm gì?
Có thể "vê tròn nhào nặn" cô vợ xinh xắn "ngon miệng" của mình, rồi một ngụm ăn hết.
Lướt qua cái tên truyện khiến mình có cảm giác... chắc nó ngược. Vì sao? vì bốn mươi ngày kết hôn, kết hôn không phải chuyện cả đời sao? Đừng để cái tên truyện nhầm lẫn bị lừa tình, bốn mươi ngày ngọt ngào nhất, êm ái nhất của Lục Diệp và Vân Thường.
Một vị thiếu tá cứng cỏi, mạnh mẽ và một cô dâu nhỏ yếu ớt, mềm mại, sự đối lập sẽ tạo nên một phản ứng tách ly hay hai dấu trái chiều luôn hút nhau theo định luật của vạn vật???
Vì lòng thương tiếc nhất thời của Lục mẫu, mà Lục thiếu tá vô tình “hời” được một cô vợ nhỏ. Câu chuyện bắt đầu bằng sự đối mặt đầy xấu hổ của nam nữ chính, Vân Thường là cô sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, vô tình bị tai nạn giao thông, kèm với sự ích kỷ đáng sợ của người cha ruột mà đôi mắt cô không còn thấy được ánh sáng. Lục thiếu tá - Lục Diệp là vị quân nhân cứng cỏi, nghiêm nghị, có thể hình dung nam chính là một bảng kỷ luật đầy cứng nhắc, cuộc đời của anh dường như được định sẵn đi trên một con đường thẳng tắp, đến khi anh nhận được cú điện thoại “mai mối” của Lục mẫu, tuyên bố đã tìm được vợ cho anh. Lục mẫu dùng hai trăm ngàn để “mua” Vân Thường từ tay cha mẹ cô, mục đích để cứu cô ra khỏi khốn cảnh trước mắt, đồng thời cũng giúp chữa trị căn bệnh “đồng tính luyến ái” cho cậu con trai “hơi” lớn tuổi nhà mình.
⚡ Bộ truyện là một bản ballad êm đềm, mỗi chương, mỗi ngày doc truyen là một nốt nhạc êm ả, bình dị nhưng không tầm thường của hai nhân vật chính. Ngày thứ nhất ngượng ngùng gặp nhau, ngày thứ hai anh dắt tay cô đi siêu thị, còn cô nấu cơm cho anh ăn, ngày thứ ba sói xám Lục mượn rượu giở trò, ngày thứ tư Lục thiếu tá mặt đơ bỗng nhiên làm nũng, anh chồng mới cắt móng tay cho cô vợ mới.... Nhưng êm ả chỉ làm họ chấp nhận nhau, sóng gió lại khiến họ đến gần nhau, bắt đầu yêu nhau, và nhận ra sự quan trọng của đối phương trong cuộc sống của mình.
“Trước giờ Lục Diệp chưa từng hề trải qua cuộc sống với nhịp điệu chầm chậm thế này. Từ trước, sinh hoạt của anh là huấn luyện - nhiệm vụ, nhiệm vụ - huấn luyện, mỗi sợi dây thần kinh đều phải căng ra từng giờ từng phút. Mà hiện tại, anh dắt tay một cô gái vừa trở thành vợ anh đi trên đường như đang đi dạo, người bên cạnh yên tĩnh bình thản, không ồn ào không ầm ỹ, gương mặt trắng trẻo với nụ cười dịu dàng, bỗng nhiên Lục Diệp cảm thấy con đường này có dài thêm chút nữa, anh cũng có thể cùng cô đi tiếp.”
⚡ Hai người bắt đầu bằng tinh thần trách nhiệm của Lục Diệp, và sự dịu dàng đằm thắm của Vân Thường. Thời gian dài sống trong quân, mài dũa nên tính cách nghiêm cẩn của nam chính, anh có bất mãn vì bị ép kết hôn, nhưng lại không bốc đồng chống đối, mặc khác anh lựa chọn đặt hết trách nhiệm của bản thân lên cô vợ bé nhỏ mà mình vừa có được. Lục Diệp dùng ánh mắt bình đẳng để đối đãi với nữ chính, dùng sự kiên nhẫn, tỉ mỉ để chăm sóc cho cô, tạo nên từng vòng, từng vòng bảo hộ Vân Thường. Anh chăm chút cắt móng tay cho cô, anh dắt tay cô đi hết nơi này đến nơi khác để giúp cô quen thuộc với mọi thứ, anh mượn rượu “khi dễ” cô vợ nhỏ, ngây thơ trong tình trường nhưng phúc hắc trong bản chất. Ngắn gọn mà nói, nam chính cực kỳ cực kỳ đáng yêu.
“Mắt có đau không?”
Vân Thường lắc đầu, nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.
“Cởi từng lớp một ha! Cởi một lần mắt sẽ không chịu nổi.”
Viện trưởng rất nhẫn nại, cách nửa tiếng tháo một lớp băng. Vân Thường chỉ cảm thấy tim mình lung lay theo cử động của ông, khẩn trương không dám thở mạnh.
Lúc còn một lớp gạc cuối cùng, Lục Diệp đứng phắt dậy khỏi ghế, gây tiếng động lớn tới mức tất cả người trong phòng viện trưởng đều giật nảy.
Lục phu nhân vừa muốn mắng anh mấy câu thì thấy anh xô ào cửa chạy ra ngoài, tốc độ nhanh y như mô tơ.
Lục phu nhân và viện trưởng nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Con chị làm sao thế?” - “Ai biết, chắc nó bị điên rồi.”
Lục phu nhân bực bội đáp. Thằng ranh kia từ lúc lên xe đã không bình thường rồi. Có điều bà cũng đoán được chút ít, phỏng chừng là sợ Vân Thường thất vọng với tướng mạo mình nên mới căng thẳng.
Thằng ngu! Lúc không nhìn thấy đã đi theo anh rồi, giờ nhìn thấy còn chê anh được chắc?
⚡ Trái ngược với vị thiếu tá có gương mặt tuấn tú, vóc dáng thon dài, khí chất mạnh mẽ lại có chút tao nhã nhưng đôi khi hết sức ngây thơ Lục Diệp, Vân Thường bề ngoài là chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, có hình dạng xinh đẹp ôn nhu, nhưng tâm hồn bên trong lại là cô gái thông minh và hết sức kiên định. Một người mù, nhưng chưa bao giờ cô dùng tấm lòng “mù” để đối đãi mọi thứ, dù tương lai bị chặt đứt, bản thân bị cha mẹ bán rẻ, phải gả cho một người đàn ông xa lạ nhưng Vân Thường luôn dùng sự lạc quan để đối diện thực tế. Cô biết bản thân mình cần gì và đang có những gì, nên cô cự tuyệt sự quay về của bạn trai cũ, cô học cách thẳng thắng tự lập khi đối diện với Lục Diệp, cô phủ ánh sáng lên cuộc sống của mình, bình thản trước sự xem thường của người xa lạ và sống với sự trung thành, tự tin dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chắc vì thế mà dù không thấy gì, nhưng nữ chính vẫn toát lên ánh sáng hấp dẫn nam chính và hai vị cha mẹ chồng đáng yêu không kém.
⚡ Có lẽ, gặp đúng người, chẳng bằng gặp đúng lúc. Vì khi Vân Thường gặp Lục Diệp, cô đã từ con chim hoàng yến đầy ước mơ trở thành lấy chồng quyền thế chú mèo con ngoan ngoãn, cô không có sự nghiệp, không gia đình, không tương lai, không tình yêu hoặc kỳ vọng, nên đơn giản cô chỉ cần bình yên, và Lục Diệp xuất hiện. Cũng đồng thời như thế, khi gặp được Vân Thường, Lục thiếu tá đã là một người đàn ông ba mươi cứng nhắc, anh có sự nghiệp, có thành công, có những thứ mà mọi người đàn ông khác khao khát, nhưng anh lại thiếu một nơi an yên để tìm về, và anh “nhận được” Vân Thường. Mình nghĩ họ yêu nhau một phần cũng do hoàn cảnh, một phần khác là do duyên phận. Hai con người xa lạ, hai tính cách đối lập, thay vì bật tách vì nhau thì họ lại hoà nguyện, lại tìm được sự đồng điệu đáng quý giữa những cạm bẫy đáng sợ đã gặp phải bên ngoài kia, và họ yêu, thế thôi!
⚡ Văn phong của tác giả mang lại một sự thanh thản nhẹ nhàng cho người xem, kể cả những đoạn cao trào như Vân Thường bị bắt cóc, Lục Diệp bị thương nặng, Vân Thường chữa mắt... đều được tác giả miêu tả bằng giọng văn chậm nhẹ tươi sáng. Như đã ghi chú phía trên, truyện có thịt, có thịt, có thịt (chuyện quan trọng nói ba lần), nhưng khác với Ngâm Vịnh Phong Ca, cảnh H trong Bốn Mươi Ngày Yêu được miêu tả theo khuynh hướng “mỹ” hơn là tạo khẩu vị lôi kéo độc giả. Truyện đạt tiêu chuẩn 3s - sủng sạch sắc, là một tác phẩm đáng giá được lưu trữ trên kệ sách nếu bạn là một người thích món ngọt ngấy đường như mình.
*p/s: Chang chỉ muốn nói là do Chang tìm được cái ảnh đẹp quá nên cố lôi ra một bộ quân nhân có nam chính được tả theo Chang là phù hợp với ảnh đã từng đọc để review, và đây là review theo trí nhớ đã xem rất rất lâu rồi, trích dẫn chỉ là tìm thêm vào thôi nên nếu có gì không chính xác mọi người hãy “nhẹ nhàng” góp ý để Chang sửa lại phía trên
nhéeeeeeeeeeeee.
Mãi iuuuuuu