- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 560
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
ĐỘC TÌNH
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Hiện đại, ngược, HE
Tình trạng: Sách xuất bản
Giới thiệu:
Khi bạn giảm bớt hy vọng ở người khác, bạn sẽ không phải trải qua cảm giác thất vọng tràn trề...
Sau một thời gian “gây mưa gọi gió” với tác phẩm “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu”, tác giả Lục Xu đã trở lại với một câu chuyện hoàn toàn mới, từ nội dung cho đến tâm lý nhân vật, mà mình nghĩ chắc chắn sẽ có nhiều ý kiến trái chiều dành cho tác giả cũng như tác phẩm nhất từ trước đến giờ. Câu chuyện mới ấy mang tên: “Độc tình”.
“Độc tình” kể về con đường tình yêu của cô gái mang tên Lê Họa và chàng công tử “nhà gia giáo” Lộ Thiếu Hành. Lê Họa trong suốt thời thanh xuân đẹp nhất của mình đã đem lòng yêu thầm Lộ Thiếu Hành. Đối với cô mà nói, không cần phải ganh đua tranh giành, cũng không cần tỏ tình hoa lệ, cô hướng đến anh bằng tình cảm chân thành nhất ngay cả khi trong mắt anh, cô chỉ là cô gái mờ nhạt gượng gạo. Bởi vì Lộ Thiếu Hành đã có bạn gái, thế nên Lê Họa đã cố gắng suy nghĩ tích cực hơn về tình cảm phía mình. Cô cho rằng thích anh là không được phép, thế nên cô dùng từ “ngưỡng mộ” để bày tỏ với anh từ xa, được ngắm nhìn và theo bước anh mà không khiến cho cuộc sống của anh cùng bạn gái bị xáo trộn. Thế nhưng duyên phận vốn là một thứ rất trớ trêu, khiến cho Lê Họa từ một thiên kim tiểu thư trong phút chốc biến thành Lọ Lem chưa đủ, còn khiến cho hình ảnh của cô trong mắt Lộ Thiếu Hành trở nên xấu xa bội phần. Lê Họa đã từng suy sụp. Cô mang trong lòng vết thương gia đình, vết thương của một mối tình đơn phương, vết thương của việc đánh mất giọt máu mà cô yêu thương che chở. Bút pháp của Lục Xu vô cùng tài giỏi trong việc khắc họa lên những sự kiên cường và mạnh mẽ ở nữ chính trong các tác phẩm của cô, và Lê Họa cũng không phải ngoại lệ. Giống như việc cuộc đời ném mắm tôm vào bạn, thì hãy bình thản order thêm bún đậu mà ăn, Lê Họa chấp nhận cuộc sống bấp bênh này, giấu kín những thương tổn kia, tiếp tục sống. Cô không chấp nhận việc bản thân đầu hàng số phận, rằng Lọ Lem trên đời phải ngồi đợi ông tiên, hoàng tử đến cứu, mà tự cô cũng có thể cưu mang bản thân cô. Làm việc ở quán rượu, nói đầy rẫy nhưng kẻ xấu và hiểm nguy rình rập, cô vẫn như một đóa hoa mang chất kịch độc, tỏa sáng sự quyến rũ của bản thân. Và một khi ông trời đóng cánh cửa này của bạn, thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cô đã gặp được một người con trai nguyện ý gạt bỏ thành kiến về công việc của cô, một người nguyện che chở và chữa lành vết thương cô phải chịu đựng từng ấy năm trời – Trác Dực Đình.(giống bác sĩ kê cho tôi ít thuốc)
Hồng nhan thì bạc mệnh. Lê Họa đã nghĩ rằng cả đời này sẽ ấm êm bên người đàn ông đã che chở, cứu vớt cô khi ấy. Thế nhưng phải cảm thán một lần nữa, rằng duyên phận hết sức trớ trêu thay, lại đưa Lộ Thiếu Hành trở về. Người con trai trong trái tim cô năm ấy đã quay lại, không những vậy còn xuất hiện ở vị trí oái oăm: chia cắt cô và Trác Dực Đình do ông bà Trác nhờ cậy. Cô hoang mang vì trái tim không nghe lời, chỉ cần là Lộ Thiếu Hành, trong lòng cô lại trở về xúc cảm của tháng ngày thanh xuân kia. Cô nhận ra tình cảm dành cho anh chưa từng vơi bớt, trong khi anh từng bước tiếp cận lại vô tình trúng “độc” của cô – một khi độc ngấm, khó có thể quay đầu. Tại chính những diễn biến xảy ra giữa hai người ở hiện tại, từng bước hấp dẫn đối phương, tôi thực sự cảm thán Văn Việt (Vanvietbooks' Page) vì đã giúp Lục Xu đặt tên cho cuốn sách này là “Độc tình”. Tên gốc của truyện vốn dĩ là “Nữ nhân hữu độc” – người con gái như một loại chất độc, từ này có lẽ để chỉ Lê Họa, khi bất cứ ai tiếp xúc với cô cũng đều trải lòng yêu thương, và ngoại hình của chính cô cũng mang phần xuất sắc hơn người. Thế nhưng đối với tên xuất bản “Độc tình”, truyện dường như được nâng lên một tầm cao mới hơn: không chỉ Lê Họa là người có “độc”, mà chính Lộ Thiếu Hành cũng là một chất kịch độc, hai người họ trúng “độc tình” của nhau, nguyện yêu nhau và hòa vào nhau bất chấp bao sóng gió. Tất cả những xúc cảm yêu trong cuốn truyện đều là chữ “độc”: người bạn Tô Tự và Lộ Diệc Cảnh, Trác Dực Đình, Hậu Gia Lâm, cha mẹ Lê Họa và cha mẹ Lộ Thiếu Hành. Tình yêu vốn là thứ thuốc độc, nhưng bất cứ người nào cũng phải trúng độc một lần, có lẽ mới thấm hết được dư vị cuộc đời sâu đậm hơn.
Khen là vậy, nhưng câu chuyện về “Độc tình” không thể không có những hạt sạn. Điểm trừ đầu tiên có lẽ phải kể đến lối diễn đạt của tác giả có phần ren rối. Nếu không đọc và ngấm kĩ, có lẽ sẽ nghĩ rằng nữ chính chính là kẻ thứ 3 xen ngang cuộc tình thời niên thiếu của Lộ Thiếu Hành, sẽ nghĩ nam chính thực sự phá hoại chuyện tình yêu của người anh em tốt Trác Dực Đình. Vấn đề thứ 2 là diễn biến tâm lý nhân vật đi quá nhanh. Hai nhân vật chính vốn dĩ được xây dựng hình ảnh khác hoàn toàn những motif khác. Thay vì tạo nên sóng gió tự ngăn cách đôi bên, họ chọn cách tin tưởng nhau trong thầm lặng và thỏa hiệp, đúng với lối sống “ngày mai là chuyện ngày mai, hôm nay em bên anh, mình hạnh phúc có nhau là đủ”. Hai người không bày tỏ nhiều nỗi lòng với đối phương, khiến cho chính độc giả khi đọc cũng sẽ có phần hơi hoang mang không biết trong lòng họ có thật sự dành cho nhau hay không, nửa hư nửa thực, đến khi kết chuyện đường đường chính chính “tu thành chánh quả” về chung một nhà, độc giả mới vỡ lẽ ra và cảm giác như mình vừa bị nam chính “lừa” không biết chừng !? Thế nhưng cá nhân mình, thì thấy vậy, còn thực hư thế nào, mỗi người tự nên khám phá ra thì hơn. Nhỡ đâu lại phát hiện điểm gì khác lí thú tương đương thì sao
“chỉ có tôi hiểu được nhu tình của anh ấy” thực sự là một cuốn sách mà bạn nên đọc trong những thời khắc giao mùa, trong những tiết trời ngày thu dịu dàng như thế này. Truyện không có nhiều cao trào, giọng kể đều đặn như những đường bút vẽ lên bức tranh màu đỏ của tình yêu, của chất độc, khiến cho bạn chìm đắm vào trong đó. Gấp cuốn sách lại, biết đâu bạn sẽ nhận ra: hình như đến mình cũng đã trúng độc của câu chuyện này rồi cũng nên. Hãy thử đi!
Thiên khuyến khích mua bản thường
=)))
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Hiện đại, ngược, HE
Tình trạng: Sách xuất bản
Giới thiệu:
Khi bạn giảm bớt hy vọng ở người khác, bạn sẽ không phải trải qua cảm giác thất vọng tràn trề...
Sau một thời gian “gây mưa gọi gió” với tác phẩm “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu”, tác giả Lục Xu đã trở lại với một câu chuyện hoàn toàn mới, từ nội dung cho đến tâm lý nhân vật, mà mình nghĩ chắc chắn sẽ có nhiều ý kiến trái chiều dành cho tác giả cũng như tác phẩm nhất từ trước đến giờ. Câu chuyện mới ấy mang tên: “Độc tình”.
“Độc tình” kể về con đường tình yêu của cô gái mang tên Lê Họa và chàng công tử “nhà gia giáo” Lộ Thiếu Hành. Lê Họa trong suốt thời thanh xuân đẹp nhất của mình đã đem lòng yêu thầm Lộ Thiếu Hành. Đối với cô mà nói, không cần phải ganh đua tranh giành, cũng không cần tỏ tình hoa lệ, cô hướng đến anh bằng tình cảm chân thành nhất ngay cả khi trong mắt anh, cô chỉ là cô gái mờ nhạt gượng gạo. Bởi vì Lộ Thiếu Hành đã có bạn gái, thế nên Lê Họa đã cố gắng suy nghĩ tích cực hơn về tình cảm phía mình. Cô cho rằng thích anh là không được phép, thế nên cô dùng từ “ngưỡng mộ” để bày tỏ với anh từ xa, được ngắm nhìn và theo bước anh mà không khiến cho cuộc sống của anh cùng bạn gái bị xáo trộn. Thế nhưng duyên phận vốn là một thứ rất trớ trêu, khiến cho Lê Họa từ một thiên kim tiểu thư trong phút chốc biến thành Lọ Lem chưa đủ, còn khiến cho hình ảnh của cô trong mắt Lộ Thiếu Hành trở nên xấu xa bội phần. Lê Họa đã từng suy sụp. Cô mang trong lòng vết thương gia đình, vết thương của một mối tình đơn phương, vết thương của việc đánh mất giọt máu mà cô yêu thương che chở. Bút pháp của Lục Xu vô cùng tài giỏi trong việc khắc họa lên những sự kiên cường và mạnh mẽ ở nữ chính trong các tác phẩm của cô, và Lê Họa cũng không phải ngoại lệ. Giống như việc cuộc đời ném mắm tôm vào bạn, thì hãy bình thản order thêm bún đậu mà ăn, Lê Họa chấp nhận cuộc sống bấp bênh này, giấu kín những thương tổn kia, tiếp tục sống. Cô không chấp nhận việc bản thân đầu hàng số phận, rằng Lọ Lem trên đời phải ngồi đợi ông tiên, hoàng tử đến cứu, mà tự cô cũng có thể cưu mang bản thân cô. Làm việc ở quán rượu, nói đầy rẫy nhưng kẻ xấu và hiểm nguy rình rập, cô vẫn như một đóa hoa mang chất kịch độc, tỏa sáng sự quyến rũ của bản thân. Và một khi ông trời đóng cánh cửa này của bạn, thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cô đã gặp được một người con trai nguyện ý gạt bỏ thành kiến về công việc của cô, một người nguyện che chở và chữa lành vết thương cô phải chịu đựng từng ấy năm trời – Trác Dực Đình.(giống bác sĩ kê cho tôi ít thuốc)
Hồng nhan thì bạc mệnh. Lê Họa đã nghĩ rằng cả đời này sẽ ấm êm bên người đàn ông đã che chở, cứu vớt cô khi ấy. Thế nhưng phải cảm thán một lần nữa, rằng duyên phận hết sức trớ trêu thay, lại đưa Lộ Thiếu Hành trở về. Người con trai trong trái tim cô năm ấy đã quay lại, không những vậy còn xuất hiện ở vị trí oái oăm: chia cắt cô và Trác Dực Đình do ông bà Trác nhờ cậy. Cô hoang mang vì trái tim không nghe lời, chỉ cần là Lộ Thiếu Hành, trong lòng cô lại trở về xúc cảm của tháng ngày thanh xuân kia. Cô nhận ra tình cảm dành cho anh chưa từng vơi bớt, trong khi anh từng bước tiếp cận lại vô tình trúng “độc” của cô – một khi độc ngấm, khó có thể quay đầu. Tại chính những diễn biến xảy ra giữa hai người ở hiện tại, từng bước hấp dẫn đối phương, tôi thực sự cảm thán Văn Việt (Vanvietbooks' Page) vì đã giúp Lục Xu đặt tên cho cuốn sách này là “Độc tình”. Tên gốc của truyện vốn dĩ là “Nữ nhân hữu độc” – người con gái như một loại chất độc, từ này có lẽ để chỉ Lê Họa, khi bất cứ ai tiếp xúc với cô cũng đều trải lòng yêu thương, và ngoại hình của chính cô cũng mang phần xuất sắc hơn người. Thế nhưng đối với tên xuất bản “Độc tình”, truyện dường như được nâng lên một tầm cao mới hơn: không chỉ Lê Họa là người có “độc”, mà chính Lộ Thiếu Hành cũng là một chất kịch độc, hai người họ trúng “độc tình” của nhau, nguyện yêu nhau và hòa vào nhau bất chấp bao sóng gió. Tất cả những xúc cảm yêu trong cuốn truyện đều là chữ “độc”: người bạn Tô Tự và Lộ Diệc Cảnh, Trác Dực Đình, Hậu Gia Lâm, cha mẹ Lê Họa và cha mẹ Lộ Thiếu Hành. Tình yêu vốn là thứ thuốc độc, nhưng bất cứ người nào cũng phải trúng độc một lần, có lẽ mới thấm hết được dư vị cuộc đời sâu đậm hơn.
Khen là vậy, nhưng câu chuyện về “Độc tình” không thể không có những hạt sạn. Điểm trừ đầu tiên có lẽ phải kể đến lối diễn đạt của tác giả có phần ren rối. Nếu không đọc và ngấm kĩ, có lẽ sẽ nghĩ rằng nữ chính chính là kẻ thứ 3 xen ngang cuộc tình thời niên thiếu của Lộ Thiếu Hành, sẽ nghĩ nam chính thực sự phá hoại chuyện tình yêu của người anh em tốt Trác Dực Đình. Vấn đề thứ 2 là diễn biến tâm lý nhân vật đi quá nhanh. Hai nhân vật chính vốn dĩ được xây dựng hình ảnh khác hoàn toàn những motif khác. Thay vì tạo nên sóng gió tự ngăn cách đôi bên, họ chọn cách tin tưởng nhau trong thầm lặng và thỏa hiệp, đúng với lối sống “ngày mai là chuyện ngày mai, hôm nay em bên anh, mình hạnh phúc có nhau là đủ”. Hai người không bày tỏ nhiều nỗi lòng với đối phương, khiến cho chính độc giả khi đọc cũng sẽ có phần hơi hoang mang không biết trong lòng họ có thật sự dành cho nhau hay không, nửa hư nửa thực, đến khi kết chuyện đường đường chính chính “tu thành chánh quả” về chung một nhà, độc giả mới vỡ lẽ ra và cảm giác như mình vừa bị nam chính “lừa” không biết chừng !? Thế nhưng cá nhân mình, thì thấy vậy, còn thực hư thế nào, mỗi người tự nên khám phá ra thì hơn. Nhỡ đâu lại phát hiện điểm gì khác lí thú tương đương thì sao
“chỉ có tôi hiểu được nhu tình của anh ấy” thực sự là một cuốn sách mà bạn nên đọc trong những thời khắc giao mùa, trong những tiết trời ngày thu dịu dàng như thế này. Truyện không có nhiều cao trào, giọng kể đều đặn như những đường bút vẽ lên bức tranh màu đỏ của tình yêu, của chất độc, khiến cho bạn chìm đắm vào trong đó. Gấp cuốn sách lại, biết đâu bạn sẽ nhận ra: hình như đến mình cũng đã trúng độc của câu chuyện này rồi cũng nên. Hãy thử đi!
Thiên khuyến khích mua bản thường