- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 560
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM
Tác giả: Hoàng Hề
Thể loại: Cổ đại, hài, nữ phẫn nam trang, sư đồ luyến, triều đấu, ngược tâm nam 9 và ngược thân nữ 9, HE
Độ dài: 89 chương
Tình trạng: Hoàn edit
———————-
Làm hoàng đế thật không hề dễ dàng. Ít ra là Úy Trì Chính thấy như vậy.
Hoàng đế uy quyền cao thì sao chứ, Tạ thừa tướng ho một tiếng, ngài phải cun cút nghe lời ngay.
Lần đầu Úy Trì Chính được diện kiến hai nhân vật trong truyền thuyết này là lúc hắn bị phái về kinh cầu quân cứu viện. Một đường bôn ba trên ngựa, hắn mệt muốn đứt cả hơi, chưa được quỳ lạy thánh nhan thì đã đụng phải Tạ thừa tướng ngoài cửa. Tạ Lâm năm nay 27 xuân xanh, tuổi còn trẻ mà đã phục vụ qua ba đời quân vương, là đại thần giám quốc quyền khuynh thiên hạ, gặp hoàng đế được phép miễn quỳ. Hắn, nói đơn giản, chính là gian thần hàng thật giá thật trong mắt dân chúng.
Chờ đến khi Úy Trì Chính vào triều dâng tấu xin quân tiếp viện mới càng khôi hài. Hoàng đế Minh Trọng Mưu không nói hai lời đã chuẩn tấu. Chỉ có thừa tướng vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền ấy, lặng lẽ lắc đầu. Kết quả, không cần đoán cũng biết, hoàng đế thất bại thảm hại.
Hoàng đế Minh Trọng Mưu tuổi mới ngoài đôi mươi, vừa mới chân ướt chân ráo đặt mông ngồi lên ghế rồng được hai năm, vẫn còn là một con hổ giấy trong tay Tạ Lâm. Hắn vốn bị ép ngồi vào cái vị trí này, mỗi ngày đều âm thầm phản kháng, đối nghịch với Tạ thừa tướng.
Ai nói hoàng đế là sung sướng, muốn gì làm nấy, lại còn có cả hàng dài phi tần chờ hầu hạ. Đối với Minh Trọng Mưu, hắn thiếu hẳn đoạn “hàng dài phi tần”, lại thêm đoạn “đối phó với Tạ thừa tướng đáng ghét xấu xa”. Hoàng đế làm gì cũng phải được Tạ thừa tướng cho phép. Tấu chương trước khi phê duyệt phải được Tạ thừa tướng đồng ý. Tạ thừa tướng nói đông, hắn nhất định không được ngó sang bên tây.
Ngọn lửa kháng chiến âm ỉ cháy trong lòng tiểu hoàng đế Minh Trọng Mưu, cho tới khi Úy Trì Chính xuất hiện – một làn gió mới trong triều, không hề sợ uy quyền của Tạ Lâm. Hoàng đế vui như bắt được vàng, âm thầm giữ Úy Trì Chính ở lại kinh thành, giao cho hắn một chức quan. Từ đó, kế hoạch lật đổ gian thần Tạ Lâm bắt đầu được hoàng đế thực hiện.
Hoàng đế nhét mĩ nhân vào nhà Tạ Lâm, bày đủ trò chọc tức hắn, giống như đứa trẻ đến tuổi nổi loạn luôn làm trò để được người lớn chú ý. Nhưng Tạ Lâm vẫn ung dung giải quyết từng chuyện một, không nóng nảy không kiêu ngạo, bới cũng chẳng ra sai sót gì, khiến Minh Trọng Mưu hết sức bực tức.(giống truyện phía sau áo cưới nhỉ hihi)
Được thôi, hắn giở trò giận dỗi, đóng cửa chơi với mĩ nhân không thèm lên triều. Các đại thần quỳ ngoài cửa mong hoàng đế hồi tâm chuyển ý, hắn mặc kệ. Tạ Lâm cũng quỳ, quỳ đến ba ngày không ăn không uống mà sống lưng vẫn thẳng tắp. Quỳ đến khi cả người đổ máu, không còn tri giác mà vẫn nhớ việc khuyên nhủ hoàng đế quay lại. Minh Trọng Mưu một lần nữa lại thua, hắn tuy căm ghét gian thần của mình vô cùng, nhưng lại không kiềm được đau lòng cho Tạ Lâm.
Nhưng bấy giờ, Minh Trọng Mưu vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho Tạ thừa tướng đã vượt qua quan hệ quân – thần thông thường. Phải đến khi trọng thần mới của hắn, Úy Trì Chính trở nên “thân mật” hơn với Tạ Lâm, hắn mới chợt giật mình. Minh Trọng Mưu vô cùng đau khổ “ngược tâm”, hắn thế mà lại là đoạn tụ, đối tượng không ai khác ngoài Tạ thừa tướng. Tiểu hoàng đế ngày nào đã thực sự trưởng thành, bắt đầu tính kế lại thừa tướng của hắn, nhưng lần này là để kéo Tạ Lâm về bên cạnh.
Để rồi khi phát hiện ra bí mật Tạ Lâm là nữ nhân, hắn suýt thì ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
Nhưng đây là chuyện của rất lâu sau này, khi hoàng đế Minh Trọng Mưu của chúng ta đã trải qua đủ loại ngược tâm của Tạ thừa tướng rồi.
Tạ Lâm trong truyện là một nữ nhân rất đặc biệt. Nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ như nam nhân, làm việc gì cũng suy nghĩ cho quốc gia, gia tộc đầu tiên. Chuyện tình cảm nam nữ đối với nàng là một cái gì đó rất xa vời. Mục đích của nàng chỉ có một, đó là phò tá quân vương, bảo vệ đất nước.
Trước khi băng hà, lão hoàng đế đã giao triều đình và cả thái tử nhỏ tuổi cho Tạ Lâm chăm sóc. Nàng gánh trên mình bao nhiêu trách nhiệm, dần dần dạy dỗ Minh Trọng Mưu trưởng thành, cũng đeo trên lưng cái danh gian thần mà sống trong phỉ nhổ của người đời.
Nàng đúng là một gian thần, vì có trọng thần nào dám bắt bẻ hoàng đế phải làm theo ý mình, lại ngang nhiên nhận hối lộ, lập thành gian đảng lũng đoạn triều chính. Nàng đã định tới đúng thời điểm, khi Minh Trọng Mưu có thể mạnh mẽ nắm giữ quyền lực trong tay, cũng là lúc nàng chịu trừng phạt, kéo theo cả đám sâu mọt gian thần cùng chết.
Kế hoạch vẹn toàn như vậy, nhưng lại bị Minh Trọng Mưu phá hủy hết. Hắn yêu nàng như vậy, yêu từ lúc nàng còn trong thân phận gian thần Tạ thừa tướng, cho tới khi nàng rút lui, trở thành nữ nhân tên Tạ Lâm. Hắn không cần hậu cung, chỉ cần có nàng ở bên. Tình yêu của hắn cuối cùng cũng cảm hóa được trái tim vốn lạnh băng của nàng.(giống truyện ô vuông thủy tinh)
Quá trình thì dài dòng không thể kể hết, chỉ biết kết quả là hai người cùng sống hòa hợp hạnh phúc. Tạ Lâm cứng đầu không chịu vào cung chịu gò bó làm hoàng hậu, báo hại hoàng đế Minh Trọng Mưu hai ngày ba bữa phải chạy ra ngoài… thăm vợ và con mình.
Truyện hài hước nhẹ nhàng, ngược tâm hoàng đế là chủ yếu, có thêm ngược thân Tạ Lâm một chút xíu. Xét về mức độ hấp dẫn cá nhân mình sẽ cho 6,5/10 điểm, cộng 0,5 điểm vì hoàng đế tính tình rất moe và dàn nhân vật phụ như Úy Trì Chính cũng rất đáng yêu.
Trích đoạn:
”Tạ Lâm chỉ ngẩng đầu lên, nhìn hắn vậy thôi, cho dù đang say rượu, nhưng sống lưng của nàng vẫn thẳng tắp, dường như mãi mãi không bao giờ cúi cong. Nhìn mãi nhìn mãi, khiến hắn không kiềm chế nổi muốn cúi đầu xuống.
Cúi đầu xuống làm gì, chính Úy Trì Chính cũng không nói rõ được, bầu trời đêm quá huyền ảo, giờ phút này, hắn chỉ còn lại bản năng thôi, vì thế Úy Trì Chính lại từ từ cúi xuống.
Đột nhiên Tạ Lâm thốt lên: “Bệ hạ?”
Hai tiếng này, khiến đầu óc Úy Trì Chính lập tức tỉnh táo lại. Hắn nhìn ánh trăng phản chiếu trên người Tạ Lâm, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, và cả đôi môi mềm mịn nhưng nhợt nhạt kia nữa. Hắn bỗng bừng tỉnh. Ta đang làm gì thế này! Ta đang nghĩ cái quái gì thế!
Người trong lòng hắn, là Thừa tướng đương triều, bọn họ là đối thủ chính trị, hơn thế Tạ Lâm còn là đàn ông! Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy!
Úy Trì Chính không nhịn được muốn tát cho mình hai phát. Người xuất thân võ tướng nói là làm, tự động tát luôn hai cái lên mặt mình.”
Tác giả: Hoàng Hề
Thể loại: Cổ đại, hài, nữ phẫn nam trang, sư đồ luyến, triều đấu, ngược tâm nam 9 và ngược thân nữ 9, HE
Độ dài: 89 chương
Tình trạng: Hoàn edit
———————-
Làm hoàng đế thật không hề dễ dàng. Ít ra là Úy Trì Chính thấy như vậy.
Hoàng đế uy quyền cao thì sao chứ, Tạ thừa tướng ho một tiếng, ngài phải cun cút nghe lời ngay.
Lần đầu Úy Trì Chính được diện kiến hai nhân vật trong truyền thuyết này là lúc hắn bị phái về kinh cầu quân cứu viện. Một đường bôn ba trên ngựa, hắn mệt muốn đứt cả hơi, chưa được quỳ lạy thánh nhan thì đã đụng phải Tạ thừa tướng ngoài cửa. Tạ Lâm năm nay 27 xuân xanh, tuổi còn trẻ mà đã phục vụ qua ba đời quân vương, là đại thần giám quốc quyền khuynh thiên hạ, gặp hoàng đế được phép miễn quỳ. Hắn, nói đơn giản, chính là gian thần hàng thật giá thật trong mắt dân chúng.
Chờ đến khi Úy Trì Chính vào triều dâng tấu xin quân tiếp viện mới càng khôi hài. Hoàng đế Minh Trọng Mưu không nói hai lời đã chuẩn tấu. Chỉ có thừa tướng vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền ấy, lặng lẽ lắc đầu. Kết quả, không cần đoán cũng biết, hoàng đế thất bại thảm hại.
Hoàng đế Minh Trọng Mưu tuổi mới ngoài đôi mươi, vừa mới chân ướt chân ráo đặt mông ngồi lên ghế rồng được hai năm, vẫn còn là một con hổ giấy trong tay Tạ Lâm. Hắn vốn bị ép ngồi vào cái vị trí này, mỗi ngày đều âm thầm phản kháng, đối nghịch với Tạ thừa tướng.
Ai nói hoàng đế là sung sướng, muốn gì làm nấy, lại còn có cả hàng dài phi tần chờ hầu hạ. Đối với Minh Trọng Mưu, hắn thiếu hẳn đoạn “hàng dài phi tần”, lại thêm đoạn “đối phó với Tạ thừa tướng đáng ghét xấu xa”. Hoàng đế làm gì cũng phải được Tạ thừa tướng cho phép. Tấu chương trước khi phê duyệt phải được Tạ thừa tướng đồng ý. Tạ thừa tướng nói đông, hắn nhất định không được ngó sang bên tây.
Ngọn lửa kháng chiến âm ỉ cháy trong lòng tiểu hoàng đế Minh Trọng Mưu, cho tới khi Úy Trì Chính xuất hiện – một làn gió mới trong triều, không hề sợ uy quyền của Tạ Lâm. Hoàng đế vui như bắt được vàng, âm thầm giữ Úy Trì Chính ở lại kinh thành, giao cho hắn một chức quan. Từ đó, kế hoạch lật đổ gian thần Tạ Lâm bắt đầu được hoàng đế thực hiện.
Hoàng đế nhét mĩ nhân vào nhà Tạ Lâm, bày đủ trò chọc tức hắn, giống như đứa trẻ đến tuổi nổi loạn luôn làm trò để được người lớn chú ý. Nhưng Tạ Lâm vẫn ung dung giải quyết từng chuyện một, không nóng nảy không kiêu ngạo, bới cũng chẳng ra sai sót gì, khiến Minh Trọng Mưu hết sức bực tức.(giống truyện phía sau áo cưới nhỉ hihi)
Được thôi, hắn giở trò giận dỗi, đóng cửa chơi với mĩ nhân không thèm lên triều. Các đại thần quỳ ngoài cửa mong hoàng đế hồi tâm chuyển ý, hắn mặc kệ. Tạ Lâm cũng quỳ, quỳ đến ba ngày không ăn không uống mà sống lưng vẫn thẳng tắp. Quỳ đến khi cả người đổ máu, không còn tri giác mà vẫn nhớ việc khuyên nhủ hoàng đế quay lại. Minh Trọng Mưu một lần nữa lại thua, hắn tuy căm ghét gian thần của mình vô cùng, nhưng lại không kiềm được đau lòng cho Tạ Lâm.
Nhưng bấy giờ, Minh Trọng Mưu vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho Tạ thừa tướng đã vượt qua quan hệ quân – thần thông thường. Phải đến khi trọng thần mới của hắn, Úy Trì Chính trở nên “thân mật” hơn với Tạ Lâm, hắn mới chợt giật mình. Minh Trọng Mưu vô cùng đau khổ “ngược tâm”, hắn thế mà lại là đoạn tụ, đối tượng không ai khác ngoài Tạ thừa tướng. Tiểu hoàng đế ngày nào đã thực sự trưởng thành, bắt đầu tính kế lại thừa tướng của hắn, nhưng lần này là để kéo Tạ Lâm về bên cạnh.
Để rồi khi phát hiện ra bí mật Tạ Lâm là nữ nhân, hắn suýt thì ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
Nhưng đây là chuyện của rất lâu sau này, khi hoàng đế Minh Trọng Mưu của chúng ta đã trải qua đủ loại ngược tâm của Tạ thừa tướng rồi.
Tạ Lâm trong truyện là một nữ nhân rất đặc biệt. Nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ như nam nhân, làm việc gì cũng suy nghĩ cho quốc gia, gia tộc đầu tiên. Chuyện tình cảm nam nữ đối với nàng là một cái gì đó rất xa vời. Mục đích của nàng chỉ có một, đó là phò tá quân vương, bảo vệ đất nước.
Trước khi băng hà, lão hoàng đế đã giao triều đình và cả thái tử nhỏ tuổi cho Tạ Lâm chăm sóc. Nàng gánh trên mình bao nhiêu trách nhiệm, dần dần dạy dỗ Minh Trọng Mưu trưởng thành, cũng đeo trên lưng cái danh gian thần mà sống trong phỉ nhổ của người đời.
Nàng đúng là một gian thần, vì có trọng thần nào dám bắt bẻ hoàng đế phải làm theo ý mình, lại ngang nhiên nhận hối lộ, lập thành gian đảng lũng đoạn triều chính. Nàng đã định tới đúng thời điểm, khi Minh Trọng Mưu có thể mạnh mẽ nắm giữ quyền lực trong tay, cũng là lúc nàng chịu trừng phạt, kéo theo cả đám sâu mọt gian thần cùng chết.
Kế hoạch vẹn toàn như vậy, nhưng lại bị Minh Trọng Mưu phá hủy hết. Hắn yêu nàng như vậy, yêu từ lúc nàng còn trong thân phận gian thần Tạ thừa tướng, cho tới khi nàng rút lui, trở thành nữ nhân tên Tạ Lâm. Hắn không cần hậu cung, chỉ cần có nàng ở bên. Tình yêu của hắn cuối cùng cũng cảm hóa được trái tim vốn lạnh băng của nàng.(giống truyện ô vuông thủy tinh)
Quá trình thì dài dòng không thể kể hết, chỉ biết kết quả là hai người cùng sống hòa hợp hạnh phúc. Tạ Lâm cứng đầu không chịu vào cung chịu gò bó làm hoàng hậu, báo hại hoàng đế Minh Trọng Mưu hai ngày ba bữa phải chạy ra ngoài… thăm vợ và con mình.
Truyện hài hước nhẹ nhàng, ngược tâm hoàng đế là chủ yếu, có thêm ngược thân Tạ Lâm một chút xíu. Xét về mức độ hấp dẫn cá nhân mình sẽ cho 6,5/10 điểm, cộng 0,5 điểm vì hoàng đế tính tình rất moe và dàn nhân vật phụ như Úy Trì Chính cũng rất đáng yêu.
Trích đoạn:
”Tạ Lâm chỉ ngẩng đầu lên, nhìn hắn vậy thôi, cho dù đang say rượu, nhưng sống lưng của nàng vẫn thẳng tắp, dường như mãi mãi không bao giờ cúi cong. Nhìn mãi nhìn mãi, khiến hắn không kiềm chế nổi muốn cúi đầu xuống.
Cúi đầu xuống làm gì, chính Úy Trì Chính cũng không nói rõ được, bầu trời đêm quá huyền ảo, giờ phút này, hắn chỉ còn lại bản năng thôi, vì thế Úy Trì Chính lại từ từ cúi xuống.
Đột nhiên Tạ Lâm thốt lên: “Bệ hạ?”
Hai tiếng này, khiến đầu óc Úy Trì Chính lập tức tỉnh táo lại. Hắn nhìn ánh trăng phản chiếu trên người Tạ Lâm, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, và cả đôi môi mềm mịn nhưng nhợt nhạt kia nữa. Hắn bỗng bừng tỉnh. Ta đang làm gì thế này! Ta đang nghĩ cái quái gì thế!
Người trong lòng hắn, là Thừa tướng đương triều, bọn họ là đối thủ chính trị, hơn thế Tạ Lâm còn là đàn ông! Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy!
Úy Trì Chính không nhịn được muốn tát cho mình hai phát. Người xuất thân võ tướng nói là làm, tự động tát luôn hai cái lên mặt mình.”