- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 560
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
THỀ NGUYỆN
Tác giả: Tắc Nhĩ
Thể loại: Huyễn huyền, sư đồ luyến, HE.
Tình trạng: Hoàn edit
������ Không biết nhà mình có nhiều người đọc truyện này chưa? Mình đi qua nhiều diễn đàn, hội nhóm ngôn tình review, confession các kiểu nhưng chưa thấy truyện được đề cử bao giờ, cảm thấy rất tiếc vì đây là 1 trong những truyện hiếm hoi mình có thể đọc đi đọc lại mà vẫn thấy rung động trong từng tình tiết, câu chữ. Lần đầu mình mạnh dạn đề cử, nếu truyện không hợp với khẩu vị của ai cũng mong đừng ném đá hay ghét bỏ, vì "Thề nguyện" thực sự là truyện mình thích nhất, theo quan điểm cá nhân.
������ Truyện kể ở ngôi thứ 3 nhưng đi theo vai của nam chính. Hầu hết ngôn mà mình từng đọc nếu không phải ở ngôi thứ nhất của nữ chính thì cũng thứ 3 nhưng vẫn focus nữ. Nam chính truyện này phải nói thực sự tuyệt nên focus vào vai anh ấy khiến mình đọc rất thỏa mãn.
������ Mở đầu truyện, nam chính - Thanh Huyền - là đồ đệ nữ chính, chỉ biết mình được sư phụ cứu vớt, đưa về Yên Sơn chăm sóc, tu luyện từ nhỏ. Chuyện khổ sở, đau lòng trong kiếp này và nhân quả từ chín kiếp trước chàng đều đã quên. Lúc nhỏ chàng đã từng ngộ nhận mà lo sợ sư phụ nuôi mình là để làm thuốc bổ song tu, hoang mang bỏ trốn, để rồi được sư phụ cứu ra từ hiểm nguy mà vẫn ngây ngô:
- “Sư phụ, người nhìn đi, con còn chưa phát dục hoàn toàn, chuyện dùng thân báo đáp con chết cũng không làm được.”
Sư phụ chỉ nhìn hắn nói: “Vậy đợi khi nào phát dục hoàn toàn rồi nói tiếp.” Hắn “mặt đẫm lệ nhòa, nói không nên lời.”
������ Năm thàng bên người, chuyện xưa dần hé mở, bóng áo đỏ tự tay 10 kiếp chôn thây cho hắn, vì hắn chịu hình suýt tan nguyên thần, tu vi suy giảm, bóng hình đơn bạc bên đèn ngày ngày chép kinh chuộc tội, lo lắng, bảo vệ cho hắn. Tự khi nào hắn bắt đầu chỉ có 1 tâm niệm “Thanh Huyền cuộc đời này chỉ yêu một mình sư phụ, đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh người, bảo vệ người, chết cũng không từ.”.
������ Chàng thẳng thắn, quyết liệt, thừa nhận những gì cần thừa nhận, bỏ qua những gì cần bỏ qua, có lúc chàng bị ngược tâm, nghe nhiều những đồn đại, khuất tất xung quanh nhưng chàng tuyệt không có những hiểu lầm với sư phụ khiến người đọc bực bội. Chàng đi theo nàng, mặt dày mày dạn, tìm đủ mọi cách để biến từ “đệ tử” thành “tiểu lang quân” của gặp được em thật hưng phấn nàng. Hướng đến nàng thề nguyện đời đời kiếp kiếp. Chỉ không ngờ, nàng chẳng qua là tình kiếp của chàng, mà kia một ngụm nước của dòng Vong Xuyên xóa tan hết mọi kí ức...
������ Nữ chính - Thiên Sắc - luôn nổi bật với màu giá y đỏ thắm, như nhắc nhở vết thương lòng khắc sâu, không gì xóa mờ, khiến nàng từ công danh lẫy lừng, vang danh khắp chốn rơi vào thân bại danh liệt, trở thành vết nhơ trong chốn tiên môn. Nàng đem mình trở nên lạnh lùng, lãnh đạm, ẩn cư trên Yên Sơn. Chỉ vì mang nợ với 1 người mà động lòng thương xót, sau 10 kiếp chôn thây, cứu vớt hắn, trở thành sư phụ của hắn - Thanh Huyền. Quá khứ thân phận nàng tu tiên từ loài yêu tước, trong chốn sư môn có phần đặc biệt, không thân cận ai, tâm nàng không câu nệ lễ giáo, thế tục, 1 lần mở lòng đón nhận mối tình đầu tưởng chừng hoàn mỹ nhưng ngờ đâu trở thành đau thương khiến nàng mất ngàn năm để nguôi ngoai. Nguội lạnh, vô tâm vô cầu. Lại không biết từ khi nào Thanh Huyền đã bước vào tim nàng, quấn quýt tâm nàng, mà mỗi lời chàng thề nguyện khiến nàng có chấn động cùng xúc động, có hạnh phúc lẫn thống khổ.
������ Bao khó khăn để đến ngày cả 2 có thể buông bỏ thế sự, dũng cảm chấp nhận, chỉ muốn cùng quay về Yên Sơn sống tháng ngày bình yên, nàng mua vải đỏ may hỉ phục trong ngày thành thân, còn chàng tự tay làm mũ phượng cho nàng, lại không hề biết rằng màu đỏ ngày đó lại là máu của nàng và hắn. Trong mơ màng, nàng chỉ nghe thấy:
“Thứ ta có thể cho nàng, chỉ có trái tim này.”
Cả thân lẫn tâm của 2 con người đều bị giày vò giữa muôn vàn những bí ẩn đằng sau thân thế, thế lực tiên ma và trách nhiệm với lục giới. Chỉ có thể nói, nàng và hắn là nghiệt duyên.
������ Một ngàn năm hắn sống trong mơ màng, ngăn mình không đi tìm nàng. Một ngàn năm tiếp theo hắn không dám chợp mắt vì sợ nhìn thấy cảnh tượng nàng mặc hỉ phục, đứng bên cạnh hắn, tự tay móc trái tim trong ngực mình ra đặt vào lồng ngực hắn rồi từ từ tan biến.
������ Hai ngàn năm đợi chờ, mỏi mòn, viễn cảnh thật tuyệt vọng….
….Chỉ nghe thấp thoáng tiếng ai đó:
“Hoa hướng dương lại nở nữa rồi.”
– Sư phụ, Thanh Huyền đã trở lại, trở lại thật rồi ./.
������ Truyện xuất sắc còn bởi vì từng chuyện tình của dàn nhân vật phụ. Bản thân mỗi câu chuyện của họ hoàn toàn có thể viết thành 1 cuốn riêng, có truân chuyên, có niềm vui, hạnh phúc lẫn đau thương, mất mát.
������ Đó là câu chuyện của Cổ Huệ Nương và Từ Tử Như, xen lẫn vào đó là chuyện của Phó Vân Xuyên và Phó Thu Nương.
Chuyện của Triệu Thịnh và Tố Bạch.
Chuyện của Dụ Lan và Cứ Phong, chuyện tình đẹp nhưng cũng đau đớn day dứt chẳng kém gì Thiên Sắc – Thanh Huyền.
Những câu chuyện của Ngọc Thự, Ngưng Chu, Bán Hạ, Bạch Liêm, Quảng Đan và kể cả Phong Cẩm, ai trong số họ cũng có những câu chuyện của riêng mình khiến người đọc phải suy nghĩ.
������ Truyện đan xen nhiều bí mật và bước ngoặt trong diễn biến, kết thúc viên mãn dù mạt thế chi phế vật có ngược tâm nhưng không nặng nề. Lối hành văn của Tắc Nhĩ phải nói là rất tình, diễn tả sâu nội tâm, mình đọc thấy rung động vô cùng, nhưng bạn nào không thích sẽ cho rằng lan man ... Anw, mình đã dốc lòng đề cử rồi, mong các bạn ủng hộ ^^
Tác giả: Tắc Nhĩ
Thể loại: Huyễn huyền, sư đồ luyến, HE.
Tình trạng: Hoàn edit
������ Không biết nhà mình có nhiều người đọc truyện này chưa? Mình đi qua nhiều diễn đàn, hội nhóm ngôn tình review, confession các kiểu nhưng chưa thấy truyện được đề cử bao giờ, cảm thấy rất tiếc vì đây là 1 trong những truyện hiếm hoi mình có thể đọc đi đọc lại mà vẫn thấy rung động trong từng tình tiết, câu chữ. Lần đầu mình mạnh dạn đề cử, nếu truyện không hợp với khẩu vị của ai cũng mong đừng ném đá hay ghét bỏ, vì "Thề nguyện" thực sự là truyện mình thích nhất, theo quan điểm cá nhân.
������ Truyện kể ở ngôi thứ 3 nhưng đi theo vai của nam chính. Hầu hết ngôn mà mình từng đọc nếu không phải ở ngôi thứ nhất của nữ chính thì cũng thứ 3 nhưng vẫn focus nữ. Nam chính truyện này phải nói thực sự tuyệt nên focus vào vai anh ấy khiến mình đọc rất thỏa mãn.
������ Mở đầu truyện, nam chính - Thanh Huyền - là đồ đệ nữ chính, chỉ biết mình được sư phụ cứu vớt, đưa về Yên Sơn chăm sóc, tu luyện từ nhỏ. Chuyện khổ sở, đau lòng trong kiếp này và nhân quả từ chín kiếp trước chàng đều đã quên. Lúc nhỏ chàng đã từng ngộ nhận mà lo sợ sư phụ nuôi mình là để làm thuốc bổ song tu, hoang mang bỏ trốn, để rồi được sư phụ cứu ra từ hiểm nguy mà vẫn ngây ngô:
- “Sư phụ, người nhìn đi, con còn chưa phát dục hoàn toàn, chuyện dùng thân báo đáp con chết cũng không làm được.”
Sư phụ chỉ nhìn hắn nói: “Vậy đợi khi nào phát dục hoàn toàn rồi nói tiếp.” Hắn “mặt đẫm lệ nhòa, nói không nên lời.”
������ Năm thàng bên người, chuyện xưa dần hé mở, bóng áo đỏ tự tay 10 kiếp chôn thây cho hắn, vì hắn chịu hình suýt tan nguyên thần, tu vi suy giảm, bóng hình đơn bạc bên đèn ngày ngày chép kinh chuộc tội, lo lắng, bảo vệ cho hắn. Tự khi nào hắn bắt đầu chỉ có 1 tâm niệm “Thanh Huyền cuộc đời này chỉ yêu một mình sư phụ, đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh người, bảo vệ người, chết cũng không từ.”.
������ Chàng thẳng thắn, quyết liệt, thừa nhận những gì cần thừa nhận, bỏ qua những gì cần bỏ qua, có lúc chàng bị ngược tâm, nghe nhiều những đồn đại, khuất tất xung quanh nhưng chàng tuyệt không có những hiểu lầm với sư phụ khiến người đọc bực bội. Chàng đi theo nàng, mặt dày mày dạn, tìm đủ mọi cách để biến từ “đệ tử” thành “tiểu lang quân” của gặp được em thật hưng phấn nàng. Hướng đến nàng thề nguyện đời đời kiếp kiếp. Chỉ không ngờ, nàng chẳng qua là tình kiếp của chàng, mà kia một ngụm nước của dòng Vong Xuyên xóa tan hết mọi kí ức...
������ Nữ chính - Thiên Sắc - luôn nổi bật với màu giá y đỏ thắm, như nhắc nhở vết thương lòng khắc sâu, không gì xóa mờ, khiến nàng từ công danh lẫy lừng, vang danh khắp chốn rơi vào thân bại danh liệt, trở thành vết nhơ trong chốn tiên môn. Nàng đem mình trở nên lạnh lùng, lãnh đạm, ẩn cư trên Yên Sơn. Chỉ vì mang nợ với 1 người mà động lòng thương xót, sau 10 kiếp chôn thây, cứu vớt hắn, trở thành sư phụ của hắn - Thanh Huyền. Quá khứ thân phận nàng tu tiên từ loài yêu tước, trong chốn sư môn có phần đặc biệt, không thân cận ai, tâm nàng không câu nệ lễ giáo, thế tục, 1 lần mở lòng đón nhận mối tình đầu tưởng chừng hoàn mỹ nhưng ngờ đâu trở thành đau thương khiến nàng mất ngàn năm để nguôi ngoai. Nguội lạnh, vô tâm vô cầu. Lại không biết từ khi nào Thanh Huyền đã bước vào tim nàng, quấn quýt tâm nàng, mà mỗi lời chàng thề nguyện khiến nàng có chấn động cùng xúc động, có hạnh phúc lẫn thống khổ.
������ Bao khó khăn để đến ngày cả 2 có thể buông bỏ thế sự, dũng cảm chấp nhận, chỉ muốn cùng quay về Yên Sơn sống tháng ngày bình yên, nàng mua vải đỏ may hỉ phục trong ngày thành thân, còn chàng tự tay làm mũ phượng cho nàng, lại không hề biết rằng màu đỏ ngày đó lại là máu của nàng và hắn. Trong mơ màng, nàng chỉ nghe thấy:
“Thứ ta có thể cho nàng, chỉ có trái tim này.”
Cả thân lẫn tâm của 2 con người đều bị giày vò giữa muôn vàn những bí ẩn đằng sau thân thế, thế lực tiên ma và trách nhiệm với lục giới. Chỉ có thể nói, nàng và hắn là nghiệt duyên.
������ Một ngàn năm hắn sống trong mơ màng, ngăn mình không đi tìm nàng. Một ngàn năm tiếp theo hắn không dám chợp mắt vì sợ nhìn thấy cảnh tượng nàng mặc hỉ phục, đứng bên cạnh hắn, tự tay móc trái tim trong ngực mình ra đặt vào lồng ngực hắn rồi từ từ tan biến.
������ Hai ngàn năm đợi chờ, mỏi mòn, viễn cảnh thật tuyệt vọng….
….Chỉ nghe thấp thoáng tiếng ai đó:
“Hoa hướng dương lại nở nữa rồi.”
– Sư phụ, Thanh Huyền đã trở lại, trở lại thật rồi ./.
������ Truyện xuất sắc còn bởi vì từng chuyện tình của dàn nhân vật phụ. Bản thân mỗi câu chuyện của họ hoàn toàn có thể viết thành 1 cuốn riêng, có truân chuyên, có niềm vui, hạnh phúc lẫn đau thương, mất mát.
������ Đó là câu chuyện của Cổ Huệ Nương và Từ Tử Như, xen lẫn vào đó là chuyện của Phó Vân Xuyên và Phó Thu Nương.
Chuyện của Triệu Thịnh và Tố Bạch.
Chuyện của Dụ Lan và Cứ Phong, chuyện tình đẹp nhưng cũng đau đớn day dứt chẳng kém gì Thiên Sắc – Thanh Huyền.
Những câu chuyện của Ngọc Thự, Ngưng Chu, Bán Hạ, Bạch Liêm, Quảng Đan và kể cả Phong Cẩm, ai trong số họ cũng có những câu chuyện của riêng mình khiến người đọc phải suy nghĩ.
������ Truyện đan xen nhiều bí mật và bước ngoặt trong diễn biến, kết thúc viên mãn dù mạt thế chi phế vật có ngược tâm nhưng không nặng nề. Lối hành văn của Tắc Nhĩ phải nói là rất tình, diễn tả sâu nội tâm, mình đọc thấy rung động vô cùng, nhưng bạn nào không thích sẽ cho rằng lan man ... Anw, mình đã dốc lòng đề cử rồi, mong các bạn ủng hộ ^^