- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 561
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
THỜI NIÊN THIẾU TƯƠI ĐẸP ẤY
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi.
Thể loại: Hiện đại,ngư hương tứ dật, 16+, OE chính văn + HE ngoại truyện.
Tình trạng: Hoàn edit.
Link đọc truyen5s.com/thoi-nien-thieu-tuoi-dep-ay
Trích văn án: (Nguồn: Fei Yang)
Liệu có khả năng, trên thế gian này không có tình yêu?
“Quan hệ cộng sinh là quan hệ của hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, thiếu nhau thì sự sinh tồn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thậm chí còn chết.”
Đó là cách miêu tả tình yêu giữa Trần Niệm và Bắc Dã.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trần Niệm bị bọn côn đồ ép hôn Bắc Dã, còn bị ép lấy tiền sinh hoạt của mình đem chuộc anh. Không ngờ, số tiền nhỏ ấy đã khiến Bắc Dã nợ cô cả đời.
Cô bé mắc tật nói lắp không may chứng kiến cái chết của người bạn học, vốn là nạn nhân của nạn bạo lực học đường, lại nhờ có Bắc Dã, cô đã quyết tâm đứng lên vì sự thật. Thế nhưng, lòng dũng cảm ấy lại đẩy cô vào cảnh khốn cùng, trong khi kì thi tốt nghiệp ngày càng đến gần, những kẻ bắt nạt không ngừng quấy phá. Trường học ngột ngạt đến mức Trần Niệm muốn khóc, chỉ trông chờ sớm tới ngày thoát ra khỏi đây.
Cuộc sống chỉ tươi đẹp trở lại khi Bắc Dã mở rộng vòng tay che chở cho cô. Hai trái tim người trẻ cùng dựa vào nhau sống những ngày hạnh phúc trong căn nhà nhỏ tồi tàn của anh. Anh chỉ cho cô xem những điều kì diệu của thế giới, đồng thời cũng chỉ cho cô thấy những mặt trái nhơ nhớp nhất mà đáng lý ra ở tuổi của họ, không một đứa trẻ nào phải trả qua.
Mình đã suýt khóc khi Bắc Dã nắm tay Trần Niệm đứng bên đường ray tàu hỏa:
“Nhóc nói lắp, em đã từng muốn chết chưa?”
“Đã từng.”
“Anh cũng vậy.”
Sau đó lại hỏi: “Em có muốn chết bây giờ không?”
“Một nửa muốn, một nửa không muốn.”
“Anh cũng vậy.”
Lại im lặng thêm một lúc: “Cùng với anh thì sao?”
“Cho nên em nói, một nửa muốn.”
Trần Niệm học rất giỏi, chỉ vài ngày nữa thôi cô sẽ lên tàu đi Bắc Kinh bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới, và Bắc Dã sẽ đi theo cô, xa thật xa khỏi cái thành phố đã chứng kiến quãng thời gian tối tăm nhất của họ này, nếu như sự hiểu nhầm lần đó không xảy ra.
Và nếu như cái gọi là pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên cùng những kẻ tự xưng là nhân danh chính nghĩa không tồn tại trên đời.
Có lẽ họ đã hạnh phúc ở Bắc Kinh, đã thực hiện được ước muốn giản đơn của mình.
Câu chuyện tiếp đó mình không thể kể cho bạn được, bởi vì bạn phải tự đọc lấy, phải nghe tiếng trái tim bạn vỡ vụn cho tình yêu bi kịch của họ, giống như mình đã từng.
29 chương truyện không dài, nhưng cũng chẳng ngắn. Khi bạn đọc đến dấu chấm cuối cùng, bạn cũng sẽ có cảm giác cả một đời người đã thấm thoát trôi qua. Ước mơ, lý tưởng, tình yêu, thù hận, tuyệt vọng, hi vọng, tất cả như chiếc đèn kéo quân vụt qua trước mắt bạn.
Đọc truyện, bạn sẽ bất bình trước sự suy đồi của những đứa trẻ trưởng thành dưới đáy xã hội, những đứa trẻ còn chưa đầy 18 tuổi đã rắp tâm đẩy bạn bè nó vào con đường chết dã man. Sau đó chỉ việc ung dung cười khẩy, vì chúng nó tin pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên sẽ chẳng làm gì được chúng.
Đọc truyện, bạn sẽ chợt nhận ra hình ảnh của bản thân mình trong đó, rằng chúng ta đều như những cánh chim bé nhỏ, đứng trước xã hội đều phải ra sức vỗ cánh bay lên, mặc cho gió dập sóng dồi, phải vững tin vào bản thân mình. Bởi lẽ dưới danh nghĩa của pháp luật, người ta chỉ tin vào những điều mình thấy, làm gì biết đến thứ ẩn sâu trong lòng gọi là tình yêu?
"Nhóc nói lắp, anh sinh ra đã là rác rưởi, vật bỏ đi, cả đời này của anh đã định trước không làm nên trò trống gì, em còn có Bắc Kinh, nhưng anh nhất định sẽ không phải là người kia trong sinh mạng của em, sẽ không phải là người xứng đôi với em.
Cho nên em hãy nhớ, em không có gì đáng để hối tiếc.
Mà anh thì sao, không có cách nào cả, anh thích một người, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, bất kì người nào cũng không thể chạm vào, nói không chừng, không thể bắt nạt; ai cũng không được nói cô ấy một câu không tốt."
Tình yêu, đó là tin tưởng anh vô điều kiện, chỉ cần có anh bên cạnh là an tâm, mặc kệ trời mưa gió.
Tình yêu, đó là không cần ngôn từ cử chỉ, chỉ cần nhắm mắt lại và lắng nghe nhịp đập trái tim, em liền biết anh muốn nói gì. Và anh cũng vậy.
Tình yêu, đó là khi Trần Niệm thì thào dưới bầu trời sao và ánh đèn điện:
“Điều em muốn nhất, chỉ là một người che chở em chu toàn, miễn cho em mọi sợ hãi đau khổ, để trước khi em lớn lên, em không phải thấy sợ hãi thế giới này.”
Chỉ thế mà thôi.
Tình yêu, đó là khi Bắc Dã ôm đàn ghi ta khẽ thở dài: “Anh thích một người, chỉ muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp.”
Chỉ thế mà thôi…
Cá nhân mình chấm “Thời niên thiếu của anh và em” 5/5⭐️.
Lý do cho số điểm tuyệt đối này rất đơn giản. Chính là trong suốt 29 chương truyện, bạn sẽ góp nhặt được không dưới 10 cái quotes cùng với một đống giá trị quan, tha hồ mà nghiền ngẫm. Hơn nữa, bộ truyện có hơi hướm của anime Nhật, chính là mỗi tình tiết đều được sàng lọc kĩ lưỡng, ẩn trong từng con chữ đều là thông điệp chân thật về cuộc sống ngoài kia mà mỗi chúng ta cần phải biết trước khi bước chân rời khỏi ghế nhà trường.
Và một nhân vật nữa mà mình muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, chính là anh cảnh sát trẻ Trịnh Dịch, một người hết mực trung thành với luật pháp, nhưng cũng rất trung thành với lòng yêu thương. Từ tận đáy lòng, anh dành tình yêu thương và sự quan tâm đến hai đứa trẻ non nớt và bồng bột, và ngược lại, họ cũng dạy cho anh biết về một khía cạnh khác của sự thật – chính là tín nhiệm tuyệt đối giữa người với người.
Vì cảm phục sự tín nhiệm tuyệt đối giữa Trần Niệm và Bắc Dã ấy mà anh quyết tâm lật lại vụ án tưởng chừng đã rơi vào kết cục đã định, mở ra một hi vọng mới cho hai đứa trẻ không chốn nương thân. Thật lòng rất cảm ơn anh.
Hiện tại truyện quả ngọt năm tháng đã được chuyển thể thành phim điện ảnh, các vai nam nữ chính được công bố là do Ảnh hậu Kim Mã – Châu Đông Vũ và idol quốc dân trẻ quyết tâm theo đuổi trường phái thực lực – Dịch Dương Thiên Tỉ thủ vai. Phim chưa có ngày công chiếu cụ thể và cũng chưa có thông tin về việc Việt Nam mua bản quyền.
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi.
Thể loại: Hiện đại,ngư hương tứ dật, 16+, OE chính văn + HE ngoại truyện.
Tình trạng: Hoàn edit.
Link đọc truyen5s.com/thoi-nien-thieu-tuoi-dep-ay
Trích văn án: (Nguồn: Fei Yang)
Liệu có khả năng, trên thế gian này không có tình yêu?
“Quan hệ cộng sinh là quan hệ của hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, thiếu nhau thì sự sinh tồn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thậm chí còn chết.”
Đó là cách miêu tả tình yêu giữa Trần Niệm và Bắc Dã.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trần Niệm bị bọn côn đồ ép hôn Bắc Dã, còn bị ép lấy tiền sinh hoạt của mình đem chuộc anh. Không ngờ, số tiền nhỏ ấy đã khiến Bắc Dã nợ cô cả đời.
Cô bé mắc tật nói lắp không may chứng kiến cái chết của người bạn học, vốn là nạn nhân của nạn bạo lực học đường, lại nhờ có Bắc Dã, cô đã quyết tâm đứng lên vì sự thật. Thế nhưng, lòng dũng cảm ấy lại đẩy cô vào cảnh khốn cùng, trong khi kì thi tốt nghiệp ngày càng đến gần, những kẻ bắt nạt không ngừng quấy phá. Trường học ngột ngạt đến mức Trần Niệm muốn khóc, chỉ trông chờ sớm tới ngày thoát ra khỏi đây.
Cuộc sống chỉ tươi đẹp trở lại khi Bắc Dã mở rộng vòng tay che chở cho cô. Hai trái tim người trẻ cùng dựa vào nhau sống những ngày hạnh phúc trong căn nhà nhỏ tồi tàn của anh. Anh chỉ cho cô xem những điều kì diệu của thế giới, đồng thời cũng chỉ cho cô thấy những mặt trái nhơ nhớp nhất mà đáng lý ra ở tuổi của họ, không một đứa trẻ nào phải trả qua.
Mình đã suýt khóc khi Bắc Dã nắm tay Trần Niệm đứng bên đường ray tàu hỏa:
“Nhóc nói lắp, em đã từng muốn chết chưa?”
“Đã từng.”
“Anh cũng vậy.”
Sau đó lại hỏi: “Em có muốn chết bây giờ không?”
“Một nửa muốn, một nửa không muốn.”
“Anh cũng vậy.”
Lại im lặng thêm một lúc: “Cùng với anh thì sao?”
“Cho nên em nói, một nửa muốn.”
Trần Niệm học rất giỏi, chỉ vài ngày nữa thôi cô sẽ lên tàu đi Bắc Kinh bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới, và Bắc Dã sẽ đi theo cô, xa thật xa khỏi cái thành phố đã chứng kiến quãng thời gian tối tăm nhất của họ này, nếu như sự hiểu nhầm lần đó không xảy ra.
Và nếu như cái gọi là pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên cùng những kẻ tự xưng là nhân danh chính nghĩa không tồn tại trên đời.
Có lẽ họ đã hạnh phúc ở Bắc Kinh, đã thực hiện được ước muốn giản đơn của mình.
Câu chuyện tiếp đó mình không thể kể cho bạn được, bởi vì bạn phải tự đọc lấy, phải nghe tiếng trái tim bạn vỡ vụn cho tình yêu bi kịch của họ, giống như mình đã từng.
29 chương truyện không dài, nhưng cũng chẳng ngắn. Khi bạn đọc đến dấu chấm cuối cùng, bạn cũng sẽ có cảm giác cả một đời người đã thấm thoát trôi qua. Ước mơ, lý tưởng, tình yêu, thù hận, tuyệt vọng, hi vọng, tất cả như chiếc đèn kéo quân vụt qua trước mắt bạn.
Đọc truyện, bạn sẽ bất bình trước sự suy đồi của những đứa trẻ trưởng thành dưới đáy xã hội, những đứa trẻ còn chưa đầy 18 tuổi đã rắp tâm đẩy bạn bè nó vào con đường chết dã man. Sau đó chỉ việc ung dung cười khẩy, vì chúng nó tin pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên sẽ chẳng làm gì được chúng.
Đọc truyện, bạn sẽ chợt nhận ra hình ảnh của bản thân mình trong đó, rằng chúng ta đều như những cánh chim bé nhỏ, đứng trước xã hội đều phải ra sức vỗ cánh bay lên, mặc cho gió dập sóng dồi, phải vững tin vào bản thân mình. Bởi lẽ dưới danh nghĩa của pháp luật, người ta chỉ tin vào những điều mình thấy, làm gì biết đến thứ ẩn sâu trong lòng gọi là tình yêu?
"Nhóc nói lắp, anh sinh ra đã là rác rưởi, vật bỏ đi, cả đời này của anh đã định trước không làm nên trò trống gì, em còn có Bắc Kinh, nhưng anh nhất định sẽ không phải là người kia trong sinh mạng của em, sẽ không phải là người xứng đôi với em.
Cho nên em hãy nhớ, em không có gì đáng để hối tiếc.
Mà anh thì sao, không có cách nào cả, anh thích một người, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, bất kì người nào cũng không thể chạm vào, nói không chừng, không thể bắt nạt; ai cũng không được nói cô ấy một câu không tốt."
Tình yêu, đó là tin tưởng anh vô điều kiện, chỉ cần có anh bên cạnh là an tâm, mặc kệ trời mưa gió.
Tình yêu, đó là không cần ngôn từ cử chỉ, chỉ cần nhắm mắt lại và lắng nghe nhịp đập trái tim, em liền biết anh muốn nói gì. Và anh cũng vậy.
Tình yêu, đó là khi Trần Niệm thì thào dưới bầu trời sao và ánh đèn điện:
“Điều em muốn nhất, chỉ là một người che chở em chu toàn, miễn cho em mọi sợ hãi đau khổ, để trước khi em lớn lên, em không phải thấy sợ hãi thế giới này.”
Chỉ thế mà thôi.
Tình yêu, đó là khi Bắc Dã ôm đàn ghi ta khẽ thở dài: “Anh thích một người, chỉ muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp.”
Chỉ thế mà thôi…
Cá nhân mình chấm “Thời niên thiếu của anh và em” 5/5⭐️.
Lý do cho số điểm tuyệt đối này rất đơn giản. Chính là trong suốt 29 chương truyện, bạn sẽ góp nhặt được không dưới 10 cái quotes cùng với một đống giá trị quan, tha hồ mà nghiền ngẫm. Hơn nữa, bộ truyện có hơi hướm của anime Nhật, chính là mỗi tình tiết đều được sàng lọc kĩ lưỡng, ẩn trong từng con chữ đều là thông điệp chân thật về cuộc sống ngoài kia mà mỗi chúng ta cần phải biết trước khi bước chân rời khỏi ghế nhà trường.
Và một nhân vật nữa mà mình muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, chính là anh cảnh sát trẻ Trịnh Dịch, một người hết mực trung thành với luật pháp, nhưng cũng rất trung thành với lòng yêu thương. Từ tận đáy lòng, anh dành tình yêu thương và sự quan tâm đến hai đứa trẻ non nớt và bồng bột, và ngược lại, họ cũng dạy cho anh biết về một khía cạnh khác của sự thật – chính là tín nhiệm tuyệt đối giữa người với người.
Vì cảm phục sự tín nhiệm tuyệt đối giữa Trần Niệm và Bắc Dã ấy mà anh quyết tâm lật lại vụ án tưởng chừng đã rơi vào kết cục đã định, mở ra một hi vọng mới cho hai đứa trẻ không chốn nương thân. Thật lòng rất cảm ơn anh.
Hiện tại truyện quả ngọt năm tháng đã được chuyển thể thành phim điện ảnh, các vai nam nữ chính được công bố là do Ảnh hậu Kim Mã – Châu Đông Vũ và idol quốc dân trẻ quyết tâm theo đuổi trường phái thực lực – Dịch Dương Thiên Tỉ thủ vai. Phim chưa có ngày công chiếu cụ thể và cũng chưa có thông tin về việc Việt Nam mua bản quyền.