- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 560
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
TÔI CÓ THỂ NUỐT ĐẦU CỦA NGÀI KHÔNG Ạ?
Tác giả: Mộng Trung Đại Chuỳ
Thể loại: Đối diện mấy vật đáng yêu không thể từ chối, tác giả truyện sếch công x lễ phép đáng yêu bồ nông tinh thụ, ngọt sủng, HE.
Độ dài: 21 chương + 2 PN
Tình trạng: Hoàn
Link đọc: truyen5s.com/toi-co-the-nuot-dau-ngai-khong-a
__
Đề Hồ có một cái mỏ rất bự, bởi vì Đề Hồ là một con bồ nông tinh, mà họ nhà bồ nông thì đương nhiên là mỏ bự trời sinh.
Chính vì có mỏ bự, nên Đề Hồ có sở thích nuốt đầu người khác. :v
Nghe có vẻ hơi máu me, nhưng Đề Hồ là một con bồ nông tinh vô cùng ngoan ngoãn và lễ phép, vì thế sở thích này của nó vào tai người khác, thành một câu bông đùa không thể buồn cười hơn. =]]
Mỗi khi định nuốt đầu ai đó, Đề Hồ đều sẽ dùng một cú pháp câu như sau để xin phép: “Xin chào Mr. Mèo/ Mr. Chó tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài không ạ?”giống anh điên thật đúng kiểu em thích
Tất nhiên là lời xin phép của Đề Hồ không được thông qua. Xin mèo bị mèo cào, xin chó bị chó cắn, Đề Hồ vô cùng ủ rũ và tuyệt vọng. Nhưng đương lúc tuyệt vọng ấy, nó lại nghe nói rằng, một người anh em của nó đã nuốt thành công đầu một con người vào miệng!
Vậy là Đề Hồ mang tinh thần ham học hỏi, hăm hở ngồi bên đường chờ đợi duyên phận của nó.
“Khi một con người cao gầy, trăng trắng, đầu nho nhỏ, “lông đầu” rậm bước đến thì trái tim của Đề Hồ đã đập thình thịch.
[...]
Nó đi đứng oai vệ, hừng hực khí thế, nghênh ngang bước đến trước mặt con người rồi mở lời: “Xin chào ngài, Mr. Con Người tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài vào miệng không ạ?”
Và… Bùm! Mùa xuân của Đề Hồ tới rồi. :v
…
Mùa xuân của Đề Hồ tên là Cảnh Minh - tác giả viết truyện sếch am hiểu 666 tư thế.
Đề Hồ vô cùng u mê. Ngay lần đầu tiên gặp Cảnh Minh, nó đã có suy nghĩ như sau:
“Chính là người này!
Mình thích anh ấy!
Không!
Mình yêu anh ấy! - trích nàng dâu cực phẩm
Tình yêu thương trong lòng Đề Hồ sắp sửa tràn ra ngoài đến nơi, cái mỏ rộng của nó hé ra, thế là ngoạm luôn đầu của con người trước mặt.”
Lúc đầu khi nghe thấy một con bồ nông biết nói, hơn nữa còn yêu cầu được nuốt đầu mình, Cảnh Minh vô cùng khiếp sợ. Nhưng sự khiếp sợ đó rất nhanh đã qua, vì Cảnh Minh không tiền đồ nhanh chóng bị vẻ đáng yêu của một con chim mỏ bự làm cho gục ngã.
Thế là Cảnh Minh mang Đề Hồ về nhà, cùng bắt đầu cuộc sống mỗi người một chim… í lộn, một người một chim. :v
Hai người cứ chung sống chung sống, chung sống đến tận khi Đề Hồ phát dục, có thể hóa thành hình người - thiếu niên trắng trắng mềm mềm.
Và thế là mùa xuân của Cảnh Minh cũng tới rồi. ~
…
“Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” có nội dung khá lạ và rất đáng yêu. Tiểu Đề Hồ ngoan vô cùng luôn, đọc mà trái tim tan chảy vì độ moe của Tiểu Đề Hồ. T_T
Vì Đề Hồ là bồ nông út trong nhà, được anh chị bao bọc, lại chưa từng ở chung với con người bao giờ, nên Cảnh Minh nói gì em đều nghe theo hết. :v Thậm chí lúc tới kì phát dục của mình em còn hổng biết mình bị làm sao, phải gọi điện cho anh trai cầu cứu. Anh trai của Đề Hồ là Đề Bảo, cũng là bồ nông tinh, đã sớm có “mùa xuân” của riêng mình; vô cùng thương em vì thấu hiểu “nỗi đau” kẻ nằm dưới, vậy là Đề Bảo cực kì hi vọng rằng, Đề Hồ sẽ nằm trên Cảnh Minh.
Nhưng đáng buồn là điều đó không xảy ra. :v
Đề Bảo là một người anh vô cùng trách nhiệm, khi Đề Hồ phát dục, ảnh tìm mọi cách để Cảnh Minh và Đề Hồ “gạo nấu thành cơm”, còn xách cả va - li sang nhà Cảnh Minh để tiện chăm sóc Đề Hồ, truyền tải kinh nghiệm trải qua kì phát dục cho Đề Hồ…
Tuy quan tâm là vậy, nhưng Đề Bảo vẫn vô cùng khinh bỉ cái sự lãng mạn dở hơi của Cảnh Minh và Đề Hồ. Khi thấy hai người hạnh phúc cùng nhau chạy dưới cơn mưa để rồi về nhà phát sốt cả lượt, Đề Bảo nghĩ:
“Đúng là một ngày muôn màu muôn vẻ của bọn ocschos.”
Mình cảm thấy các nhân vật trong “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” cứ ngây thơ sao sao ấy (ngoại trừ tiểu công của Đề Bảo). Đề Hồ ngốc kiểu ngoan ngoãn lễ phép, Cảnh Minh lại ngốc kiểu thiếu niên mới bước vào trường đời chưa biết tình là gì :v Đọc truyện hài hước mà thoải mái lắm, còn được chia thành từng phân đoạn nhỏ nữa, nên khi đọc không có cảm giác bị mệt.
Cảnh Minh lúc đầu coi Đề Hồ là thú cưng mà cưng nựng (vì dẫu sao ẻm cũng xuất hiện trước mặt ảnh với bộ dạng bồ nông mà), nhưng sau đó “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”, tình cảm kì lạ nảy sinh, khiến chàng tác gia truyện sếc am hiểu 666 tư thế Cảnh Minh liên tục tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ trần truồng, tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ ở trên giường…
Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu “Xin chào ngài, Mr. Con Người tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài vào miệng không ạ?” của Đề Hồ, mà mở ra một mùa xuân vô hạn cho cả Đề Hồ và Cảnh Minh.
Tóm lại, nếu bạn là người ưa truyện ngọt sủng và hài hước, hãy nhảy hố “Tôi có thê nuốt đầu của ngài không ạ?” đi thôi. ^^
_
Cảnh Minh nhắm mắt lắng nghe cậu thủ thỉ, trong đầu hắn chợt hiện ra một chuỗi kí ức, từ chú chim lông xù đến cậu trai trần truồng, cho đến một cậu run rẩy thở dốc “trưởng thành” từ trong lòng hắn.
Bỗng trên ngón tay truyền tới một thứ cảm giác lành lạnh, Cảnh Minh mở mắt ra, Đề Hồ đang cầm một chiếc nhẫn đeo vào cho hắn.
“Loài bồ nông chúng em, chỉ có một người bầu bạn suốt đời, nên là, Tiểu Minh à, anh bằng lòng gả cho em không?”
Tác giả: Mộng Trung Đại Chuỳ
Thể loại: Đối diện mấy vật đáng yêu không thể từ chối, tác giả truyện sếch công x lễ phép đáng yêu bồ nông tinh thụ, ngọt sủng, HE.
Độ dài: 21 chương + 2 PN
Tình trạng: Hoàn
Link đọc: truyen5s.com/toi-co-the-nuot-dau-ngai-khong-a
__
Đề Hồ có một cái mỏ rất bự, bởi vì Đề Hồ là một con bồ nông tinh, mà họ nhà bồ nông thì đương nhiên là mỏ bự trời sinh.
Chính vì có mỏ bự, nên Đề Hồ có sở thích nuốt đầu người khác. :v
Nghe có vẻ hơi máu me, nhưng Đề Hồ là một con bồ nông tinh vô cùng ngoan ngoãn và lễ phép, vì thế sở thích này của nó vào tai người khác, thành một câu bông đùa không thể buồn cười hơn. =]]
Mỗi khi định nuốt đầu ai đó, Đề Hồ đều sẽ dùng một cú pháp câu như sau để xin phép: “Xin chào Mr. Mèo/ Mr. Chó tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài không ạ?”giống anh điên thật đúng kiểu em thích
Tất nhiên là lời xin phép của Đề Hồ không được thông qua. Xin mèo bị mèo cào, xin chó bị chó cắn, Đề Hồ vô cùng ủ rũ và tuyệt vọng. Nhưng đương lúc tuyệt vọng ấy, nó lại nghe nói rằng, một người anh em của nó đã nuốt thành công đầu một con người vào miệng!
Vậy là Đề Hồ mang tinh thần ham học hỏi, hăm hở ngồi bên đường chờ đợi duyên phận của nó.
“Khi một con người cao gầy, trăng trắng, đầu nho nhỏ, “lông đầu” rậm bước đến thì trái tim của Đề Hồ đã đập thình thịch.
[...]
Nó đi đứng oai vệ, hừng hực khí thế, nghênh ngang bước đến trước mặt con người rồi mở lời: “Xin chào ngài, Mr. Con Người tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài vào miệng không ạ?”
Và… Bùm! Mùa xuân của Đề Hồ tới rồi. :v
…
Mùa xuân của Đề Hồ tên là Cảnh Minh - tác giả viết truyện sếch am hiểu 666 tư thế.
Đề Hồ vô cùng u mê. Ngay lần đầu tiên gặp Cảnh Minh, nó đã có suy nghĩ như sau:
“Chính là người này!
Mình thích anh ấy!
Không!
Mình yêu anh ấy! - trích nàng dâu cực phẩm
Tình yêu thương trong lòng Đề Hồ sắp sửa tràn ra ngoài đến nơi, cái mỏ rộng của nó hé ra, thế là ngoạm luôn đầu của con người trước mặt.”
Lúc đầu khi nghe thấy một con bồ nông biết nói, hơn nữa còn yêu cầu được nuốt đầu mình, Cảnh Minh vô cùng khiếp sợ. Nhưng sự khiếp sợ đó rất nhanh đã qua, vì Cảnh Minh không tiền đồ nhanh chóng bị vẻ đáng yêu của một con chim mỏ bự làm cho gục ngã.
Thế là Cảnh Minh mang Đề Hồ về nhà, cùng bắt đầu cuộc sống mỗi người một chim… í lộn, một người một chim. :v
Hai người cứ chung sống chung sống, chung sống đến tận khi Đề Hồ phát dục, có thể hóa thành hình người - thiếu niên trắng trắng mềm mềm.
Và thế là mùa xuân của Cảnh Minh cũng tới rồi. ~
…
“Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” có nội dung khá lạ và rất đáng yêu. Tiểu Đề Hồ ngoan vô cùng luôn, đọc mà trái tim tan chảy vì độ moe của Tiểu Đề Hồ. T_T
Vì Đề Hồ là bồ nông út trong nhà, được anh chị bao bọc, lại chưa từng ở chung với con người bao giờ, nên Cảnh Minh nói gì em đều nghe theo hết. :v Thậm chí lúc tới kì phát dục của mình em còn hổng biết mình bị làm sao, phải gọi điện cho anh trai cầu cứu. Anh trai của Đề Hồ là Đề Bảo, cũng là bồ nông tinh, đã sớm có “mùa xuân” của riêng mình; vô cùng thương em vì thấu hiểu “nỗi đau” kẻ nằm dưới, vậy là Đề Bảo cực kì hi vọng rằng, Đề Hồ sẽ nằm trên Cảnh Minh.
Nhưng đáng buồn là điều đó không xảy ra. :v
Đề Bảo là một người anh vô cùng trách nhiệm, khi Đề Hồ phát dục, ảnh tìm mọi cách để Cảnh Minh và Đề Hồ “gạo nấu thành cơm”, còn xách cả va - li sang nhà Cảnh Minh để tiện chăm sóc Đề Hồ, truyền tải kinh nghiệm trải qua kì phát dục cho Đề Hồ…
Tuy quan tâm là vậy, nhưng Đề Bảo vẫn vô cùng khinh bỉ cái sự lãng mạn dở hơi của Cảnh Minh và Đề Hồ. Khi thấy hai người hạnh phúc cùng nhau chạy dưới cơn mưa để rồi về nhà phát sốt cả lượt, Đề Bảo nghĩ:
“Đúng là một ngày muôn màu muôn vẻ của bọn ocschos.”
Mình cảm thấy các nhân vật trong “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” cứ ngây thơ sao sao ấy (ngoại trừ tiểu công của Đề Bảo). Đề Hồ ngốc kiểu ngoan ngoãn lễ phép, Cảnh Minh lại ngốc kiểu thiếu niên mới bước vào trường đời chưa biết tình là gì :v Đọc truyện hài hước mà thoải mái lắm, còn được chia thành từng phân đoạn nhỏ nữa, nên khi đọc không có cảm giác bị mệt.
Cảnh Minh lúc đầu coi Đề Hồ là thú cưng mà cưng nựng (vì dẫu sao ẻm cũng xuất hiện trước mặt ảnh với bộ dạng bồ nông mà), nhưng sau đó “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”, tình cảm kì lạ nảy sinh, khiến chàng tác gia truyện sếc am hiểu 666 tư thế Cảnh Minh liên tục tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ trần truồng, tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ ở trên giường…
Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu “Xin chào ngài, Mr. Con Người tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài vào miệng không ạ?” của Đề Hồ, mà mở ra một mùa xuân vô hạn cho cả Đề Hồ và Cảnh Minh.
Tóm lại, nếu bạn là người ưa truyện ngọt sủng và hài hước, hãy nhảy hố “Tôi có thê nuốt đầu của ngài không ạ?” đi thôi. ^^
_
Cảnh Minh nhắm mắt lắng nghe cậu thủ thỉ, trong đầu hắn chợt hiện ra một chuỗi kí ức, từ chú chim lông xù đến cậu trai trần truồng, cho đến một cậu run rẩy thở dốc “trưởng thành” từ trong lòng hắn.
Bỗng trên ngón tay truyền tới một thứ cảm giác lành lạnh, Cảnh Minh mở mắt ra, Đề Hồ đang cầm một chiếc nhẫn đeo vào cho hắn.
“Loài bồ nông chúng em, chỉ có một người bầu bạn suốt đời, nên là, Tiểu Minh à, anh bằng lòng gả cho em không?”