- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 560
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
CHỈ CẦN EM
Tác giả : Cửu Đâu Tinh
Thể loại : Cưng chiều, cưới trước yêu sau, he, hiện đại, nghiệp giới tinh anh, ngọt, thanh xuân vườn trường, yêu thầm, chữa lành – cứu rỗi
Số chương : 134 chương
Tình trạng: hoàn
Lưu ý: có khóa
_______________
Văn án:
[1]
Lần đầu gặp Trần Kỵ là giữa hè tám năm trước, Chu Phú đến một hòn đảo nhỏ dưỡng bệnh, sống ở nhà anh.
Thiếu niên kiêu ngạo, ngông cuồng, bất tuân rất không ưa cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói này.
Ban đầu anh thường cau mày mất kiên nhẫn: "Cút đi, đừng làm phiền ông đây." Nhưng chỉ mấy tháng sau, thiếu niên ăn chơi trác táng lại tự tay học sắc thuốc. Túc trực ở bên giường của Chu Phủ, kiên nhẫn bản từng ngụm thuốc cho có.
Đêm trước khi thiếu nữ trở về nhà, Trần Kỵ lạnh lùng ngạo mạn, giả vờ không thèm quan tâm: "Đi rồi đừng về nữa, cho tôi mấy ngày được yên tĩnh."
Lần từ biệt này đằng đẵng tám năm, Chu Phù thật sự không quay lại.
[2]
Gặp lại Trần Kỵ, anh đã là thiên tài xuất chúng cao không chạm tới trong giới kiến trúc sư. Lúc đó Chu Phủ chẳng qua chỉ là một sinh viên thực tập nho nhỏ không có tiếng tăm gì.
Cô nghĩ rằng anh sẽ không nhớ mình, lặng lẽ thu lại tất cả những ảo tưởng hão huyền đối với anh.
Nhưng cũng chỉ trong buổi tối vài ngày sau, người đàn ông đã cứu cô khỏi tay một nhóm xã hội đen cho thuê nhà.
Anh bình tĩnh vững vàng, giúp choc tuc vo yeu mua mot tang mot cô thu dọn xong đồ đạc ngay trong đêm, sau đó đưa cả người và hành lý về nhà mình.
Ngay hôm bị bắt đi xem mắt, Chu Phủ bất ngờ bị Trần Kỵ cắt ngang.
Cô dè dặt hỏi: "Muốn em làm gì? Em đang rất đau khổ."
Người đàn ông chỉ khàn giọng nói: "Anh không muốn em chịu khổ, anh chỉ muốn em làm vợ anh."
Sau này tại một bữa tiệc, ông trùm trong ngành kiến trúc Trần Kỵ lại ân cần, chu đáo bưng bát nước thuốc đứng bên cạnh cô thực tập sinh nhỏ Chu Phủ.
Cô gái nhỏ tủi thân làm nũng: "Anh đã nói không muốn em chịu khổ mà."
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành. "Một ngụm cuối cùng, uống xong rồi ăn kẹo."
- Em không quay lại, anh sẽ đến tìm em.
- Cuộc gặp gỡ mà em nghĩ là tình cờ, lại là trăm phương nghìn kế duy nhất trong đời anh
Kiến trúc sư x Trợ lý thực tập thiết kế dự án
Anh trai lưu manh, đẹp mã, bảnh chọe x Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành.
______________
Một Chu Phù- cô gái nhỏ ngọt ngào và một Trần Kỵ- thanh niên lưu manh si tình.
Vì bố mẹ cô phải ra nước ngoài nửa năm, nên cô được sắp xếp đến đảo Kim Đường ở với bà Tô và cháu của bà chính là Trần Kỵ, sở dĩ chọn nơi này vì nơi này yên tĩnh, khí hậu trong lành thích hợp dưỡng bệnh.
“Đây là con gái của bạn thân mẹ cháu lúc trước, tên là Chu Phù, sau này con bé sẽ ở nhà chúng ta. A Kỵ, cháu là anh trai phải chăm sóc cho em gái thật tốt.”
Lúc nghe lời này từ bà, anh còn giễu cợt và thấy phiền phức, ai có ngờ sau này anh chăm sóc cô còn hơn cả một người anh trai.
Cô là cô gái nhỏ nhẹ nhàng hay nhút nhát, còn anh là thanh niên điển hình lưu manh, nói năng cũng không được dịu dàng, chỉ mới lần đầu gặp mặt mà đã làm cô sợ hãi không thôi. Cô được cưng chiều từ nhỏ, khi gặp anh, tuy người thô lỗ, lời nói cũng khó nghe nhưng mỗi hành động, từng cử chỉ đều vì cô. Cô khóc thì anh dỗ, cô muốn đi đâu là anh chở đi, ngoài miệng thì không vừa ý nhưng hễ cô muốn gì anh đều thực hiện. Miệng thì lúc nào cũng chê phiền nhưng cách đối đãi thì khác hoàn toàn.
Dù sống ở nơi xa xôi thành phố, nhưng không vì thế mà hạn hẹp sự khao khát muốn phát triển của anh, thiếu niên ấy vẫn tỏa sáng, vẫn mạnh mẽ phát triển theo cách riêng của mình. Lúc nào cũng hung dữ nhưng thấy có tên say rượu chặn đường chọc ghẹo cô anh dường như muốn phát điên mà lao vào đấm tên kia.
Thời gian cô ở đây, lúc nào anh cũng trêu chọc cô. Nhưng thật ra đôi bên ngầm hiểu, là đối phương cũng một phần có ý với mình.
Hai người cứ thế cùng nhau trải qua một đoạn thời thanh xuân tươi đẹp, cùng đến trường, cùng cười nói, trải qua một thời gian, anh ân cần chăm sóc, cô dịu dàng ngọt ngào đáp lại. Dù không nói ra nhưng có lẽ trong lòng họ đã rõ hơn ai hết vị trí của mình ở trong lòng đối phương. Nhưng rồi điều gì cũng đến, cô
cũng đến lúc phải rời đi. Thiếu niên năm ấy cứ ngỡ tình cảm cứ thế mà trôi qua nhẹ nhàng theo thời gian, không ngờ một ngày bỗng dưng vụt khỏi tầm tay, có lẽ vì bồng bột tuổi trẻ cũng do nóng giận nhất thời, hoặc không đủ bao dung để thấu hiểu hết mà sinh hận, đâm ra muốn vứt bỏ, muốn che giấu tình cảm của bản thân mình, và cũng muốn dứt áo bỏ rơi đoạn tình cảm của hai người.
“"Còn khá tốt, cũ cũng không sao." Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thở dài: "Đừng tặng anh nữa, năm đó anh đây mong chờ áo len này hẳn mấy tháng. Kết quả sau giao thừa em tặng xong rồi đi luôn ”
"Vừa đi đã đi tận tám năm."
"Đừng tặng nữa, anh nghĩ lại mà sợ."
Người đàn ông trước giờ không sợ trời không sợ đất, anh chỉ sợ tám năm như vậy lại xảy ra một lần nữa.”
Nhưng duyên phận sắp xếp, thế nào mà cô đi phỏng lại gặp anh, chính là người phỏng vấn cô, nhưng cả buổi anh không hề nhìn cô lấy một cái, cũng không quan tâm cô dù chỉ một chút, điều đó khiến cô đau xót.
Lúc này là cô chủ động tới gần anh, hai người này quá khứ cũng không làm gì sai với nhau, đơn giản là một câu chuyện xa cách một thời gian xong gặp lại tình cảm của ai nấy cũng đều như cũ, cứ vậy mà đến với nhau.
“Cô gái nhỏ tiến sát vào lòng anh, đôi mắt vẫn còn ướt: "Em rất muốn cưới anh..." Chàng trai và cô gái gặp nhau giữa mùa hè đó, cuối cùng cũng có thể ôm nhau trong mùa đông giá rét, tuyết rơi đầy trời.
Trên bờ biển ánh sáng u ám nhưng lộng lẫy này, chuyện tình của họ âm thầm diễn ra.
Dù bốn mùa có thay đổi cũng không bao giờ kết thúc.”
Giọng văn không buồn cũng không ngược gì đâu, đọc văn án có thể nghĩ truyện ngược tâm nhưng thật ra cũng khá ngọt ngào, tuyến tình cảm cũng phát triển suông sẻ và bình thường, chỉ là mỗi người có câu chuyện riêng, họ phải xa nhau một thời gian, sau này gặp lại lúc đầu có phần tránh né nhau nhưng sau đó cũng hàn gắn nhanh chóng. Từ đó phát triển tình cảm năm xưa để tiến tới làm một cặp vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc, còn có bánh bao dễ thương ở gần cuối truyện.
Chuyện tình cảm của cặp phụ được khai thác không đến mức chi tiết nhưng cũng đủ để lại ấn tượng, gần cuối truyện họ cũng có được hạnh phúc viên mãn.
Truyện nàng dâu cực phẩm đọc cũng ổn, so với nhiều truyện theo motip này có thể không khai thác sâu sắc bằng nhưng kiểu nhẹ nhàng, dễ đọc, đọc giải trí cũng ok á mọi người.
Tác giả : Cửu Đâu Tinh
Thể loại : Cưng chiều, cưới trước yêu sau, he, hiện đại, nghiệp giới tinh anh, ngọt, thanh xuân vườn trường, yêu thầm, chữa lành – cứu rỗi
Số chương : 134 chương
Tình trạng: hoàn
Lưu ý: có khóa
_______________
Văn án:
[1]
Lần đầu gặp Trần Kỵ là giữa hè tám năm trước, Chu Phú đến một hòn đảo nhỏ dưỡng bệnh, sống ở nhà anh.
Thiếu niên kiêu ngạo, ngông cuồng, bất tuân rất không ưa cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói này.
Ban đầu anh thường cau mày mất kiên nhẫn: "Cút đi, đừng làm phiền ông đây." Nhưng chỉ mấy tháng sau, thiếu niên ăn chơi trác táng lại tự tay học sắc thuốc. Túc trực ở bên giường của Chu Phủ, kiên nhẫn bản từng ngụm thuốc cho có.
Đêm trước khi thiếu nữ trở về nhà, Trần Kỵ lạnh lùng ngạo mạn, giả vờ không thèm quan tâm: "Đi rồi đừng về nữa, cho tôi mấy ngày được yên tĩnh."
Lần từ biệt này đằng đẵng tám năm, Chu Phù thật sự không quay lại.
[2]
Gặp lại Trần Kỵ, anh đã là thiên tài xuất chúng cao không chạm tới trong giới kiến trúc sư. Lúc đó Chu Phủ chẳng qua chỉ là một sinh viên thực tập nho nhỏ không có tiếng tăm gì.
Cô nghĩ rằng anh sẽ không nhớ mình, lặng lẽ thu lại tất cả những ảo tưởng hão huyền đối với anh.
Nhưng cũng chỉ trong buổi tối vài ngày sau, người đàn ông đã cứu cô khỏi tay một nhóm xã hội đen cho thuê nhà.
Anh bình tĩnh vững vàng, giúp choc tuc vo yeu mua mot tang mot cô thu dọn xong đồ đạc ngay trong đêm, sau đó đưa cả người và hành lý về nhà mình.
Ngay hôm bị bắt đi xem mắt, Chu Phủ bất ngờ bị Trần Kỵ cắt ngang.
Cô dè dặt hỏi: "Muốn em làm gì? Em đang rất đau khổ."
Người đàn ông chỉ khàn giọng nói: "Anh không muốn em chịu khổ, anh chỉ muốn em làm vợ anh."
Sau này tại một bữa tiệc, ông trùm trong ngành kiến trúc Trần Kỵ lại ân cần, chu đáo bưng bát nước thuốc đứng bên cạnh cô thực tập sinh nhỏ Chu Phủ.
Cô gái nhỏ tủi thân làm nũng: "Anh đã nói không muốn em chịu khổ mà."
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành. "Một ngụm cuối cùng, uống xong rồi ăn kẹo."
- Em không quay lại, anh sẽ đến tìm em.
- Cuộc gặp gỡ mà em nghĩ là tình cờ, lại là trăm phương nghìn kế duy nhất trong đời anh
Kiến trúc sư x Trợ lý thực tập thiết kế dự án
Anh trai lưu manh, đẹp mã, bảnh chọe x Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành.
______________
Một Chu Phù- cô gái nhỏ ngọt ngào và một Trần Kỵ- thanh niên lưu manh si tình.
Vì bố mẹ cô phải ra nước ngoài nửa năm, nên cô được sắp xếp đến đảo Kim Đường ở với bà Tô và cháu của bà chính là Trần Kỵ, sở dĩ chọn nơi này vì nơi này yên tĩnh, khí hậu trong lành thích hợp dưỡng bệnh.
“Đây là con gái của bạn thân mẹ cháu lúc trước, tên là Chu Phù, sau này con bé sẽ ở nhà chúng ta. A Kỵ, cháu là anh trai phải chăm sóc cho em gái thật tốt.”
Lúc nghe lời này từ bà, anh còn giễu cợt và thấy phiền phức, ai có ngờ sau này anh chăm sóc cô còn hơn cả một người anh trai.
Cô là cô gái nhỏ nhẹ nhàng hay nhút nhát, còn anh là thanh niên điển hình lưu manh, nói năng cũng không được dịu dàng, chỉ mới lần đầu gặp mặt mà đã làm cô sợ hãi không thôi. Cô được cưng chiều từ nhỏ, khi gặp anh, tuy người thô lỗ, lời nói cũng khó nghe nhưng mỗi hành động, từng cử chỉ đều vì cô. Cô khóc thì anh dỗ, cô muốn đi đâu là anh chở đi, ngoài miệng thì không vừa ý nhưng hễ cô muốn gì anh đều thực hiện. Miệng thì lúc nào cũng chê phiền nhưng cách đối đãi thì khác hoàn toàn.
Dù sống ở nơi xa xôi thành phố, nhưng không vì thế mà hạn hẹp sự khao khát muốn phát triển của anh, thiếu niên ấy vẫn tỏa sáng, vẫn mạnh mẽ phát triển theo cách riêng của mình. Lúc nào cũng hung dữ nhưng thấy có tên say rượu chặn đường chọc ghẹo cô anh dường như muốn phát điên mà lao vào đấm tên kia.
Thời gian cô ở đây, lúc nào anh cũng trêu chọc cô. Nhưng thật ra đôi bên ngầm hiểu, là đối phương cũng một phần có ý với mình.
Hai người cứ thế cùng nhau trải qua một đoạn thời thanh xuân tươi đẹp, cùng đến trường, cùng cười nói, trải qua một thời gian, anh ân cần chăm sóc, cô dịu dàng ngọt ngào đáp lại. Dù không nói ra nhưng có lẽ trong lòng họ đã rõ hơn ai hết vị trí của mình ở trong lòng đối phương. Nhưng rồi điều gì cũng đến, cô
cũng đến lúc phải rời đi. Thiếu niên năm ấy cứ ngỡ tình cảm cứ thế mà trôi qua nhẹ nhàng theo thời gian, không ngờ một ngày bỗng dưng vụt khỏi tầm tay, có lẽ vì bồng bột tuổi trẻ cũng do nóng giận nhất thời, hoặc không đủ bao dung để thấu hiểu hết mà sinh hận, đâm ra muốn vứt bỏ, muốn che giấu tình cảm của bản thân mình, và cũng muốn dứt áo bỏ rơi đoạn tình cảm của hai người.
“"Còn khá tốt, cũ cũng không sao." Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thở dài: "Đừng tặng anh nữa, năm đó anh đây mong chờ áo len này hẳn mấy tháng. Kết quả sau giao thừa em tặng xong rồi đi luôn ”
"Vừa đi đã đi tận tám năm."
"Đừng tặng nữa, anh nghĩ lại mà sợ."
Người đàn ông trước giờ không sợ trời không sợ đất, anh chỉ sợ tám năm như vậy lại xảy ra một lần nữa.”
Nhưng duyên phận sắp xếp, thế nào mà cô đi phỏng lại gặp anh, chính là người phỏng vấn cô, nhưng cả buổi anh không hề nhìn cô lấy một cái, cũng không quan tâm cô dù chỉ một chút, điều đó khiến cô đau xót.
Lúc này là cô chủ động tới gần anh, hai người này quá khứ cũng không làm gì sai với nhau, đơn giản là một câu chuyện xa cách một thời gian xong gặp lại tình cảm của ai nấy cũng đều như cũ, cứ vậy mà đến với nhau.
“Cô gái nhỏ tiến sát vào lòng anh, đôi mắt vẫn còn ướt: "Em rất muốn cưới anh..." Chàng trai và cô gái gặp nhau giữa mùa hè đó, cuối cùng cũng có thể ôm nhau trong mùa đông giá rét, tuyết rơi đầy trời.
Trên bờ biển ánh sáng u ám nhưng lộng lẫy này, chuyện tình của họ âm thầm diễn ra.
Dù bốn mùa có thay đổi cũng không bao giờ kết thúc.”
Giọng văn không buồn cũng không ngược gì đâu, đọc văn án có thể nghĩ truyện ngược tâm nhưng thật ra cũng khá ngọt ngào, tuyến tình cảm cũng phát triển suông sẻ và bình thường, chỉ là mỗi người có câu chuyện riêng, họ phải xa nhau một thời gian, sau này gặp lại lúc đầu có phần tránh né nhau nhưng sau đó cũng hàn gắn nhanh chóng. Từ đó phát triển tình cảm năm xưa để tiến tới làm một cặp vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc, còn có bánh bao dễ thương ở gần cuối truyện.
Chuyện tình cảm của cặp phụ được khai thác không đến mức chi tiết nhưng cũng đủ để lại ấn tượng, gần cuối truyện họ cũng có được hạnh phúc viên mãn.
Truyện nàng dâu cực phẩm đọc cũng ổn, so với nhiều truyện theo motip này có thể không khai thác sâu sắc bằng nhưng kiểu nhẹ nhàng, dễ đọc, đọc giải trí cũng ok á mọi người.