- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 561
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
MÌNH CƯỚI NHAU ĐI
Tác giả : Giảo Xuân Bính
Thể loại : Cưới trước yêu sau, nghiệp giới tinh anh, ngọt ngào, thời đại tân phong
Số chương : 64 chương + 9 ngoại truyện
Tình trạng: hoàn
Lưu ý: có pass ngoại truyện
_______________
Văn án:
“Công tử văn nhã như ngọc, tình tự khi nào đâu hay”
Trác Dụ không phải quân tử, cũng chẳng dính dáng gì đến cái từ gọi là nhã nhặn. Ngày ấy khi đến [Giản Yên] lấy sườn xám cùng người khác, trong cửa hàng chẳng có ai, mãi một lúc sau mới có tiếng đáp dịu dàng phát ra từ rèm cuốn phía sau: “Anh Trác, chào anh.”
Trác Dụ quay đầu, đây là lần đầu tiên anh gặp Khương Uyển Phồn.
Điếu thuốc trong tay quên châm, lời đến khóe miệng cũng quên mất phải thốt ra. Trong lòng Trác Dụ chợt có một suy nghĩ —— Đời này, anh không xong rồi.
*
Sau khi kết hôn, hai người cãi nhau.
Người anh em của anh cạn lời: “Nhìn cái dáng vẻ không đáng tiền này của cậu đi, nịnh nọt thế có gì tốt?”
“Không tốt chỗ nào?” Trác Dụ nói chọc tức vợ yêu như lẽ đương nhiên: “Nhưng cô ấy là Khương Uyển Phồn.”
Bên kia —-
Bạn thân an ủi khuyên nhủ: “Mới kết hôn hai tháng đã muốn đổi chồng, có phải không tốt lắm không?”
“Đúng là không tốt thật.” Khương Uyển Phồn nói: “Nên đổi sớm hơn.”
Thợ thêu thủ công x Tổng tài không bá đạo
Vừa gặp đã yêu. Từ liều mình theo đuổi đến đạt được ý nguyện và cuộc sống hôn nhân
Thiên hướng hằng ngày. Nam chính không hoàn hảo. Nữ chính cưới trước yêu sau
[Hy vọng em không bị thế tục đánh bại, luôn luôn có góc có cạnh. Lúc ở bên cạnh anh, tựa như một cô gái sáng ngời.]
Một câu tóm tắt đơn giản: Nam chính chìm đắm trong tình yêu với vợ
Lập ý: “Nghệ thuật trí tuệ hướng tới trăm nghề, di sản nổi tiếng là nhờ nó.”
_______________
“Anh không chữa lành cho em, anh yêu em.
“Mình cưới nhau đi””
Hai người đến với nhau chính là chữa lành lẫn nhau, nếu lúc đầu chỉ là tình cờ gặp gỡ, va vào nhau thì sau đó chính là tình cảm sâu đậm không gì sánh được.
Trác Dụ là một người phóng khoáng tùy ý, thấp thoáng vẻ thong dong, chính là kiểu nhìn vào là thấy lưu manh giả tri thức. Anh liên tục bị Tạ Hựu Địch (bạn thân) thúc đi xem mắt. Anh từ chối những cô gái xung quanh và cũng không để ý đến chuyện tình cảm. Duy nhất khi gặp cô, anh biết mình không xong rồi.
Trong một lần đi nhận áo giúp cho Tạ Hựu Địch tại xưởng may của cô, khoảnh khắc nhìn thấy cô anh đã xác định rõ.
Trác Dụ lơ đãng: “Anh Trác, chào anh.”
Giọng nói dịu nhẹ lọt vào tai, ngũ quan và sáu giác quan bị kéo trở về.
Trác Dụ nghiêng người theo bản năng, quay đầu nhìn lại.
Hai đôi mắt đối diện nhau, hệt như nối đường ray.
Trác Dụ hơi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi vừa nãy của Tạ Hựu Địch —- “Nếu thật sự có người cậu thích thì cậu định làm gì?”
Một giây này, câu trả lời như bị ma quỷ ám: Đưa về nhà, gặp ba mẹ tôi.”
Khương Uyển Phồn xinh đẹp, tài giỏi, vì mãi không chịu kết duyên với ai nên bà cô luôn tìm cách giới thiệu cho từ chàng trai này đến chàng trai khác.
Sau đó là quá trình theo đuổi, hàng ngày ve vẻn tới cửa tiệm của cô, dùng dáng vẻ chỉnh tề nhất của mình để tán tỉnh cô, còn cô thật ra giả vờ ngại nhưng mà trong lòng thì trông ngóng, “tình trong như đã mặt ngoài còn e”.
Từ đó anh bắt đầu quá trình thăm dò ban đầu chỉ là tò mò yêu thích, sau đó sâu đậm hơn, đến mức khiến anh yêu cô chết đi sống lại, lại cảm thấy cuộc đời này vì cô mà không xong rồi.
Tình yêu của hai người khá ngẫu nhiên, kiểu như tình cờ gặp lại va vào nhau.
“Khương Uyển Phồn cong nhẹ môi: “Nhà tôi kinh doanh, trước giờ chưa từng đuổi khách.”
Trác Dụ ngẩng đầu, lại một lần nữa sa vào ánh mắt của Khương Uyển Phồn. Đôi mắt anh hệt như cây cung đã căng đến cực hạn: “Không phải kinh doanh với cô mà là thích cô.”
Hai người có cảm tình với nhau cũng nhanh, anh thì từ lần đầu gặp mặt, còn cô thì từ vài lần tiếp xúc, sau kết hôn mới ngọt ngào và phát triển hơn.
Nếu nói tình yêu của anh, thì có lẽ là chỉ lớn không nhỏ. .Nếu không có cô y tá kể lại thì chẳng ai biết anh yêu cô đến nhường nào khi định hiến giác mạc cho cô lúc hay tin cô bị bệnh.
Biến cố đôi khi chính là thử thách cũng là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu giữa người và người với nhau. Khi sau này, hai người mỗi người có những nỗi đau riêng, có những vết thương riêng mà chưa một lần được chia sẻ thì người kia chính là tia sáng giúp ủ ấm họ, khiến họ có lý tưởng để sống, để phấn đấu, để cố gắng, để khao khát muốn cảm nhận hạnh phúc thật sự.
Đây một câu chuyện ngọt ngào, thú vị. Nếu nói chuyện này ngược thì họa chăng là hoàn cảnh sống có mỗi người có những nỗi khổ riêng, là kiểu những con người trưởng thành cũng đã từng trải qua nhiều sóng gió. Còn về phần tình yêu của cả hai thì hoàn toàn ngọt ngào đường mật, người này hết lòng vì người kia và người kia cũng vậy, họ dành cho nhau tình cảm chân thành nhất mà chính mình có được.
Bản dịch câu từ khá mượt, qua đó người đọc có thể cảm nhận được từng sự hy sinh, khó khăn, nỗi đau và ngọt ngào của họ. Và cách xây dựng nhân vật khiến ta cảm thấy chân thật chứ không hề ảo, cái cách mà họ phấn đấu, cách mà họ cố gắng tiến lên mỗi ngày. Như đã nói trong văn án, Trắc Dụ là một người kinh doanh, nhưng chính là tổng tài mà không bá đạo, anh cũng có nỗi khổ riêng, cũng có ân tình phải trả, cũng phải cố gắng vì hạnh phúc của gia đình nhỏ.
Khi đến đoạn Khương Uyển Phồn bệnh, lúc này dường như chúng ta có thể thấy rõ ràng tình cảm của anh lúc này không hề là sự gặp gỡ thoáng qua rồi rung động nữa mà đó là sự nghiêm túc, muốn cho người tình yêu hạnh phúc xứng đáng mà cô có được. Là một người chồng không còn chỗ nào để chê.
Cách xây dựng lối tư duy suy nghĩ của hai người khá ấn tượng. Chỉ cần là việc của cô, dù có khó đến đâu hay nhỏ nhặt đến đâu anh đều đứng ra bảo vệ. Nhưng trăn trở của cô anh sẽ giải đáp. Gia đình cô chưa tin tưởng anh, anh sẽ làm cho họ tin tưởng, khiến họ tin rằng anh có thể gánh
vác trách nhiệm gia đình, cho cô một mái ấm vững chắc, để cô gửi gắm, nương tựa vào mỗi khi gặp sóng gió.
Còn về phần Khương Uyển Phồn, cô đã giúp anh thoát khỏi sự áp đặt từ người cô của anh, giúp anh một lần nữa đối diện với ước mơ của mình, có thể tự tin vào bản thân, mạnh mẽ đối diện với con người thật bên trong, với mong muốn sâu thẳm của chính anh. Cô là một người cực kỳ thông minh và xử lý mọi chuyện cũng quyết đoán, nếu nói anh là người chu đáo ấm áp thì cô cũng dũng cảm mà mạnh mẽ nắm bắt tình yêu. Vì thế mà hai người thành một đôi vợ chồng hạnh phúc. Không chỉ thương anh, cô còn thương cả em gái anh. Khi biết anh muốn theo đuổi ước cô, cô phát hiện bệnh của mình nhưng vì không muốn anh lo lắng nên đã che giấu nó để anh chuyên tâm lo cho mơ ước của mình.
Hai người dường như là không cần nói ra vẫn có thể kết nối với nhau được, vì cô, anh có thể bán hết tài sản và hiến giác mạc, một tình yêu chấp nhận hy sinh như thế, còn gì sánh bằng.
Tuy cách xây dựng ở hiện tại khá nhẹ nhàng, khi mà họ đều là những người có kinh tế ổn định, mối quan hệ xung quanh tốt đẹp. Nhưng họ đến chữa lành cho nhau chính là những vết thương trong quá khứ. cũng từ đó mà cho thấy con người khi trải qua những khó khăn mới có nhiều thấu hiểu, có nhiều sự đồng cảm cho nhau đến thế.
Tình yêu của họ là đến và chấp nhận người kia với tất cả những gì họ có chứ không phải đòi hỏi sự hoàn hảo từ một nửa còn lại. Thời gian từ quen biết cho đến kết hôn chỉ có ba tháng, tuy nhanh chóng nhưng không loa qua. Cách theo đuổi của anh nhẹ nhàng mà tình cảm, dồn dập nhưng không ép buộc. “Không muốn ép em, cũng không đành lòng từ bỏ.”
Xây dựng nhân vật phụ cũng có nhiều điểm nhấn, nhất là hội bạn thân của hai người. Truyện có motip vừa thực tế nhưng cũng có phần lãng mạn. Truyện này tập trung khá nhiều vào lý tưởng của Trác Dụ, xây dựng chi tiết quá trình cố gắng phấn đấu của anh. Nên anh là nhân vật để lại khá nhiều ấn tượng, và có lẽ cũng là nhân vật gây ấn tượng mạnh nhất. Tình yêu nào cũng là tình yêu, vừa gặp đã yêu thì đã sao, quan trọng là họ đối diện và cư xử với tình yêu đó như thế nào.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, lại chính là cả đời.
“Tạ Hựu Địch.” Đột nhiên Trác Dụ lên tiếng: “Tôi có một người dì cũng muốn mua ít đồ.”
“Gì cơ?”
“Nhà bà ấy mới sửa sang xong, muốn mua tranh treo tường.”
“Hả, người dì nào của cậu á?”
“Ở thành phố Du, hiệu trường nhà trẻ, chồng bà ấy là cơ trưởng. Hồi bé bà ấy có mua tặng cậu kẹo que đấy, không nhớ à?”
Tạ Hựu Địch nghe mà mơ màng: “Cái này, thế à.”
“Là thế đấy.”
Em xuất hiện khiến tôi rung động, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bộ gió ấm không bằng anh thâm tình này nhẹ nhàng và ấm áp chứ không có ngược gì hết, chỉ là quá trình tiến tới tình yêu của hai người, và quá trình họ trở thành vợ chồng, họ chăm sóc, bảo vệ nhau, coi nhau là tất cả. Có thể nhiều đoạn về tình cảm gia đình của hai người sẽ khiến chúng ta cảm động. Tác giả đã làm rất tốt trong việc dẫn dắt người đọc từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác.Tính cách của các nhân vật được thể hiện rõ ràng, cũng lột tả được hết thông điệp và tác giả muốn gửi gắm. Truyện rất đáng đọc nhé mọi người.
Tác giả : Giảo Xuân Bính
Thể loại : Cưới trước yêu sau, nghiệp giới tinh anh, ngọt ngào, thời đại tân phong
Số chương : 64 chương + 9 ngoại truyện
Tình trạng: hoàn
Lưu ý: có pass ngoại truyện
_______________
Văn án:
“Công tử văn nhã như ngọc, tình tự khi nào đâu hay”
Trác Dụ không phải quân tử, cũng chẳng dính dáng gì đến cái từ gọi là nhã nhặn. Ngày ấy khi đến [Giản Yên] lấy sườn xám cùng người khác, trong cửa hàng chẳng có ai, mãi một lúc sau mới có tiếng đáp dịu dàng phát ra từ rèm cuốn phía sau: “Anh Trác, chào anh.”
Trác Dụ quay đầu, đây là lần đầu tiên anh gặp Khương Uyển Phồn.
Điếu thuốc trong tay quên châm, lời đến khóe miệng cũng quên mất phải thốt ra. Trong lòng Trác Dụ chợt có một suy nghĩ —— Đời này, anh không xong rồi.
*
Sau khi kết hôn, hai người cãi nhau.
Người anh em của anh cạn lời: “Nhìn cái dáng vẻ không đáng tiền này của cậu đi, nịnh nọt thế có gì tốt?”
“Không tốt chỗ nào?” Trác Dụ nói chọc tức vợ yêu như lẽ đương nhiên: “Nhưng cô ấy là Khương Uyển Phồn.”
Bên kia —-
Bạn thân an ủi khuyên nhủ: “Mới kết hôn hai tháng đã muốn đổi chồng, có phải không tốt lắm không?”
“Đúng là không tốt thật.” Khương Uyển Phồn nói: “Nên đổi sớm hơn.”
Thợ thêu thủ công x Tổng tài không bá đạo
Vừa gặp đã yêu. Từ liều mình theo đuổi đến đạt được ý nguyện và cuộc sống hôn nhân
Thiên hướng hằng ngày. Nam chính không hoàn hảo. Nữ chính cưới trước yêu sau
[Hy vọng em không bị thế tục đánh bại, luôn luôn có góc có cạnh. Lúc ở bên cạnh anh, tựa như một cô gái sáng ngời.]
Một câu tóm tắt đơn giản: Nam chính chìm đắm trong tình yêu với vợ
Lập ý: “Nghệ thuật trí tuệ hướng tới trăm nghề, di sản nổi tiếng là nhờ nó.”
_______________
“Anh không chữa lành cho em, anh yêu em.
“Mình cưới nhau đi””
Hai người đến với nhau chính là chữa lành lẫn nhau, nếu lúc đầu chỉ là tình cờ gặp gỡ, va vào nhau thì sau đó chính là tình cảm sâu đậm không gì sánh được.
Trác Dụ là một người phóng khoáng tùy ý, thấp thoáng vẻ thong dong, chính là kiểu nhìn vào là thấy lưu manh giả tri thức. Anh liên tục bị Tạ Hựu Địch (bạn thân) thúc đi xem mắt. Anh từ chối những cô gái xung quanh và cũng không để ý đến chuyện tình cảm. Duy nhất khi gặp cô, anh biết mình không xong rồi.
Trong một lần đi nhận áo giúp cho Tạ Hựu Địch tại xưởng may của cô, khoảnh khắc nhìn thấy cô anh đã xác định rõ.
Trác Dụ lơ đãng: “Anh Trác, chào anh.”
Giọng nói dịu nhẹ lọt vào tai, ngũ quan và sáu giác quan bị kéo trở về.
Trác Dụ nghiêng người theo bản năng, quay đầu nhìn lại.
Hai đôi mắt đối diện nhau, hệt như nối đường ray.
Trác Dụ hơi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi vừa nãy của Tạ Hựu Địch —- “Nếu thật sự có người cậu thích thì cậu định làm gì?”
Một giây này, câu trả lời như bị ma quỷ ám: Đưa về nhà, gặp ba mẹ tôi.”
Khương Uyển Phồn xinh đẹp, tài giỏi, vì mãi không chịu kết duyên với ai nên bà cô luôn tìm cách giới thiệu cho từ chàng trai này đến chàng trai khác.
Sau đó là quá trình theo đuổi, hàng ngày ve vẻn tới cửa tiệm của cô, dùng dáng vẻ chỉnh tề nhất của mình để tán tỉnh cô, còn cô thật ra giả vờ ngại nhưng mà trong lòng thì trông ngóng, “tình trong như đã mặt ngoài còn e”.
Từ đó anh bắt đầu quá trình thăm dò ban đầu chỉ là tò mò yêu thích, sau đó sâu đậm hơn, đến mức khiến anh yêu cô chết đi sống lại, lại cảm thấy cuộc đời này vì cô mà không xong rồi.
Tình yêu của hai người khá ngẫu nhiên, kiểu như tình cờ gặp lại va vào nhau.
“Khương Uyển Phồn cong nhẹ môi: “Nhà tôi kinh doanh, trước giờ chưa từng đuổi khách.”
Trác Dụ ngẩng đầu, lại một lần nữa sa vào ánh mắt của Khương Uyển Phồn. Đôi mắt anh hệt như cây cung đã căng đến cực hạn: “Không phải kinh doanh với cô mà là thích cô.”
Hai người có cảm tình với nhau cũng nhanh, anh thì từ lần đầu gặp mặt, còn cô thì từ vài lần tiếp xúc, sau kết hôn mới ngọt ngào và phát triển hơn.
Nếu nói tình yêu của anh, thì có lẽ là chỉ lớn không nhỏ. .Nếu không có cô y tá kể lại thì chẳng ai biết anh yêu cô đến nhường nào khi định hiến giác mạc cho cô lúc hay tin cô bị bệnh.
Biến cố đôi khi chính là thử thách cũng là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu giữa người và người với nhau. Khi sau này, hai người mỗi người có những nỗi đau riêng, có những vết thương riêng mà chưa một lần được chia sẻ thì người kia chính là tia sáng giúp ủ ấm họ, khiến họ có lý tưởng để sống, để phấn đấu, để cố gắng, để khao khát muốn cảm nhận hạnh phúc thật sự.
Đây một câu chuyện ngọt ngào, thú vị. Nếu nói chuyện này ngược thì họa chăng là hoàn cảnh sống có mỗi người có những nỗi khổ riêng, là kiểu những con người trưởng thành cũng đã từng trải qua nhiều sóng gió. Còn về phần tình yêu của cả hai thì hoàn toàn ngọt ngào đường mật, người này hết lòng vì người kia và người kia cũng vậy, họ dành cho nhau tình cảm chân thành nhất mà chính mình có được.
Bản dịch câu từ khá mượt, qua đó người đọc có thể cảm nhận được từng sự hy sinh, khó khăn, nỗi đau và ngọt ngào của họ. Và cách xây dựng nhân vật khiến ta cảm thấy chân thật chứ không hề ảo, cái cách mà họ phấn đấu, cách mà họ cố gắng tiến lên mỗi ngày. Như đã nói trong văn án, Trắc Dụ là một người kinh doanh, nhưng chính là tổng tài mà không bá đạo, anh cũng có nỗi khổ riêng, cũng có ân tình phải trả, cũng phải cố gắng vì hạnh phúc của gia đình nhỏ.
Khi đến đoạn Khương Uyển Phồn bệnh, lúc này dường như chúng ta có thể thấy rõ ràng tình cảm của anh lúc này không hề là sự gặp gỡ thoáng qua rồi rung động nữa mà đó là sự nghiêm túc, muốn cho người tình yêu hạnh phúc xứng đáng mà cô có được. Là một người chồng không còn chỗ nào để chê.
Cách xây dựng lối tư duy suy nghĩ của hai người khá ấn tượng. Chỉ cần là việc của cô, dù có khó đến đâu hay nhỏ nhặt đến đâu anh đều đứng ra bảo vệ. Nhưng trăn trở của cô anh sẽ giải đáp. Gia đình cô chưa tin tưởng anh, anh sẽ làm cho họ tin tưởng, khiến họ tin rằng anh có thể gánh
vác trách nhiệm gia đình, cho cô một mái ấm vững chắc, để cô gửi gắm, nương tựa vào mỗi khi gặp sóng gió.
Còn về phần Khương Uyển Phồn, cô đã giúp anh thoát khỏi sự áp đặt từ người cô của anh, giúp anh một lần nữa đối diện với ước mơ của mình, có thể tự tin vào bản thân, mạnh mẽ đối diện với con người thật bên trong, với mong muốn sâu thẳm của chính anh. Cô là một người cực kỳ thông minh và xử lý mọi chuyện cũng quyết đoán, nếu nói anh là người chu đáo ấm áp thì cô cũng dũng cảm mà mạnh mẽ nắm bắt tình yêu. Vì thế mà hai người thành một đôi vợ chồng hạnh phúc. Không chỉ thương anh, cô còn thương cả em gái anh. Khi biết anh muốn theo đuổi ước cô, cô phát hiện bệnh của mình nhưng vì không muốn anh lo lắng nên đã che giấu nó để anh chuyên tâm lo cho mơ ước của mình.
Hai người dường như là không cần nói ra vẫn có thể kết nối với nhau được, vì cô, anh có thể bán hết tài sản và hiến giác mạc, một tình yêu chấp nhận hy sinh như thế, còn gì sánh bằng.
Tuy cách xây dựng ở hiện tại khá nhẹ nhàng, khi mà họ đều là những người có kinh tế ổn định, mối quan hệ xung quanh tốt đẹp. Nhưng họ đến chữa lành cho nhau chính là những vết thương trong quá khứ. cũng từ đó mà cho thấy con người khi trải qua những khó khăn mới có nhiều thấu hiểu, có nhiều sự đồng cảm cho nhau đến thế.
Tình yêu của họ là đến và chấp nhận người kia với tất cả những gì họ có chứ không phải đòi hỏi sự hoàn hảo từ một nửa còn lại. Thời gian từ quen biết cho đến kết hôn chỉ có ba tháng, tuy nhanh chóng nhưng không loa qua. Cách theo đuổi của anh nhẹ nhàng mà tình cảm, dồn dập nhưng không ép buộc. “Không muốn ép em, cũng không đành lòng từ bỏ.”
Xây dựng nhân vật phụ cũng có nhiều điểm nhấn, nhất là hội bạn thân của hai người. Truyện có motip vừa thực tế nhưng cũng có phần lãng mạn. Truyện này tập trung khá nhiều vào lý tưởng của Trác Dụ, xây dựng chi tiết quá trình cố gắng phấn đấu của anh. Nên anh là nhân vật để lại khá nhiều ấn tượng, và có lẽ cũng là nhân vật gây ấn tượng mạnh nhất. Tình yêu nào cũng là tình yêu, vừa gặp đã yêu thì đã sao, quan trọng là họ đối diện và cư xử với tình yêu đó như thế nào.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, lại chính là cả đời.
“Tạ Hựu Địch.” Đột nhiên Trác Dụ lên tiếng: “Tôi có một người dì cũng muốn mua ít đồ.”
“Gì cơ?”
“Nhà bà ấy mới sửa sang xong, muốn mua tranh treo tường.”
“Hả, người dì nào của cậu á?”
“Ở thành phố Du, hiệu trường nhà trẻ, chồng bà ấy là cơ trưởng. Hồi bé bà ấy có mua tặng cậu kẹo que đấy, không nhớ à?”
Tạ Hựu Địch nghe mà mơ màng: “Cái này, thế à.”
“Là thế đấy.”
Em xuất hiện khiến tôi rung động, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bộ gió ấm không bằng anh thâm tình này nhẹ nhàng và ấm áp chứ không có ngược gì hết, chỉ là quá trình tiến tới tình yêu của hai người, và quá trình họ trở thành vợ chồng, họ chăm sóc, bảo vệ nhau, coi nhau là tất cả. Có thể nhiều đoạn về tình cảm gia đình của hai người sẽ khiến chúng ta cảm động. Tác giả đã làm rất tốt trong việc dẫn dắt người đọc từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác.Tính cách của các nhân vật được thể hiện rõ ràng, cũng lột tả được hết thông điệp và tác giả muốn gửi gắm. Truyện rất đáng đọc nhé mọi người.