- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 597
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
REVIEW: DƯỚI CÁNH ĐẠI BÀNG
Tác giả: Hoàng Yến
Thể loại: Trinh thám dã sử, hài
Số chương: 17 + ngoại truyện
Tình trạng: Đã xuất bản (2022)
Review: Gi.ang
Giới thiệu:
"Đại bàng giương cánh, hùng quan ải
Thịnh thái trăm năm, vạn dặm bình"
Dưới Cánh Đại Bàng lấy bối cảnh 30 năm sau khi Ngọa Triều Lê Long Đĩnh băng hà, Thái Tổ Lý Công Uẩn lên ngôi, lập ra triều Lý và dời đô về Thăng Long. 4 vụ án mạng bí ẩn đã liên tiếp xảy ra ở làng Diên Uẩn, quê mẹ của Thái Tổ. Trong đó có một vị thiền sư bị sét đánh chết bên dưới gốc cây gạo. Cạnh thi hài ông là lời sấm truyền tiên đoán nhà Lý diệt vong. Lời đồn Ngọa Triều báo oán bắt đầu lan ra, đe dọa trực tiếp tới thanh danh của Thái Tổ và sự hưng thịnh của. Thái tử Nhật Tôn được hoàng đế giao trọng trách phá án và dập yên lời đồn trong vòng ba ngày. Nghe tới đây có thể bạn sẽ đặt ra câu hỏi triều đình thiếu người hay sao mà thái tử lại phải đi phá án. Nhưng cách tác giả kéo Nhật Tôn vào vụ án rất thuyết phục, và nguyên nhân thực sự (mãi cuối truyện mới tiết lộ) đã khiến mình không thể nói nên lời.
Mình đọc trinh thám cổ đại của anh bạn Tàu nhiều rồi, và vẫn luôn ước giá Việt Nam cũng có một cuốn trinh thám nàng dâu cực phẩm lấy bối cảnh lịch sử. Thật sự lúc bắt đầu đọc mình cũng không kỳ vọng nhiều, vì đây là cuốn trinh thám dã sử đầu tiên của Việt Nam. Cái gì đầu tiên thường ăn được đã là may nên mình chỉ nghĩ đây là một món ăn mới mẻ thôi. Nhưng đọc xong lại thấy vô cùng bất ngờ. Bởi thể loại này vốn được coi là món ruột của Tàu, vậy mà tác giả Việt lại chế biến được hấp dẫn như thế. Dưới Cánh Đại Bàng còn khai thác bí ẩn về Lê Long Đĩnh, một ông vua rất, rất thú vị trong sử Việt. Những tác phẩm phim hay kịch có Lê Long Đĩnh đều khai thác khá một chiều, sử ghi sao lên phim y như vậy, thậm chí còn nhấn mạnh về tội ác mà bỏ qua phần công trạng. Một cuốn tiểu thuyết “giải oan” cho Lê Long Đĩnh chắc chắn là điểm cộng đầu tiên với mình.
Sách của Hoàng Yến mình đã đọc cả Săn mộ, Thượng Dương và Dưới Cánh Đại Bàng. Các tác giả thường sẽ hay phong độ thất thường, thậm chí có những nhà văn dồn hết tất cả tâm huyết và bút lực cho cuốn đầu tiên, đạt đỉnh rồi sau đó không có tác phẩm nào xuất sắc hơn nữa. Hoàng Yến là một trong số ít những cây bút trẻ mà mình thấy cứ ra cuốn sau là hay hơn cuốn trước. Có một sự rèn luyện, trau dồi, đẩy cao điểm mạnh, tiết chế khắc phục điểm yếu rất rõ. Dưới Cánh Đại Bàng vẫn phát huy sở trường buôn muối mặn mòi, nhưng ở một mức độ điêu luyện hơn hẳn. Đọc truyện trinh thám mà thi thoảng mình lại cười như được mùa. Lời khuyên là bạn cứ thoải mái cười đi, vì khúc sau cười không nổi nữa đâu. Hình như sở thích của Hoàng Yến là dùng chất hài để kể một câu chuyện buồn ấy. Điểm mình ưng ý nhất là truyện gãy gọn, không lan man, không có tình tiết thừa, nhấn mạnh là không một tình tiết thừa. Mọi tình tiết tác giả đưa ra đều sẽ được dùng ở một thời điểm nào đó.
Tác giả phải nói rất sáng suốt khi đặt góc nhìn của nhân vật chính về Lê Long Đĩnh trùng khớp với góc nhìn của độc giả. Độc giả chỉ cần bỏ ít thời gian tìm hiểu về Lê Long Đĩnh giống như thái tử Nhật Tôn nghiên cứu sử sách tiền triều, thì sự hiểu biết và cảm giác ban đầu về vị vua này của Nhật Tôn và độc giả sẽ hoàn toàn giống nhau. Lê Long Đĩnh nổi tiếng bạo ngược, bị gọi là Ngọa Triều đế vì hoang dâm sinh bệnh nên phải nằm thiết triều. Tuy nhiên ông lại có những công lao mà chỉ những vị minh quân mới làm được. Không chỉ có xuất phát điểm giống nhau, độc giả còn được bám sát theo hành trình phá án của thái tử Nhật Tôn. Phải nói Hoàng Yến đã chơi rất đẹp. Không có bất kỳ manh mối nào Nhật Tôn biết mà độc giả lại không biết. Một lời khuyên cho những ai muốn về đích trước Nhật Tôn trong cuộc đua phá án, đó là hãy chú ý tới những manh mối mà anh thái tử đã bỏ qua, cho dù nó có rất vớ vẩn và nhỏ nhặt.
Về nhân vật thái tử Nhật Tôn, người đóng vai trò thám tử trong truyện. Nhật Tôn là thái tử của Đại Cồ Việt, nhưng dù có thông minh nhạy bén đến đâu thì cũng vẫn chỉ là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi tính tình nóng nảy và có phần háo thắng. Theo mô tả của người bạn thân Thường Kiệt (chính là danh tướng Lý Thường Kiệt đó ạ), chàng thái tử có đặc điểm nhận dạng là mặt hất lên trời. Cũng khó trách bởi Nhật Tôn sinh ra đã ngậm thìa vàng, có lòng kiêu hãnh từ trong máu. Cậu chàng là cháu đích tôn của Lý Thái Tổ - vị vua đã sáng lập ra triều Lý và dời đô về Thăng Long. Vụ án và quá trình phá án giống như một cú tát vào thẳng vào lòng kiêu hãnh của thái tử. Với dòng trinh thám cổ điển, nhân vật thám tử thường sẽ đứng ngoài câu chuyện và chỉ là người đi tìm lời giải. Nhưng trong Dưới Cánh Đại Bàng, Nhật Tôn lại là một phần của câu chuyện, có diễn biến tâm lý và phát triển nhân vật cực kỳ rõ ràng.
Từ việc tác giả chơi đẹp với độc giả, công khai toàn bộ manh mối và nhân vật thám tử kết nối chặt chẽ với cốt truyện, tự nhiên độc giả cũng cảm thấy như đang được chứng kiến vụ án ở một cự li rất gần. Ngoại trừ lòng kiêu hãnh có từ trong máu, cảm xúc của mình khi đọc truyện hoàn toàn giống với Nhật Tôn khi tiếp cận tới gần cốt lõi của vụ án. Mình lo lắng vì giang sơn của họ Lý sắp lung lay. Rồi mình mang vì phát hiện ra những gì mình cho là vậy lại không phải vậy. Kế đến mình xấu hổ vì có lúc cảm thấy Lý Thái Tổ Lý Công Uẩn có thể không phải minh quân, mà mình lại đang sống giữa lòng Hà Nội. Tới đoạn này còn lo cho tác giả nữa, lo là bả cao hứng mà dại dột đạp đổ mất hình tượng Lý Công Uẩn. Vụ này không nói nhiều mất hay, cứ đọc rồi sẽ rõ ạ.
Đặc sản của trinh thám tất nhiên vẫn là những cú twist. Tác giả không tham lam twist chồng twist, bởi để viết được kỹ thuật phải cực kỳ đỉnh cao. Thay vào đó, Dưới Cánh Đại Bàng có một cú twist rất ra gì ở cuối truyện. Mình đã đoán hung thủ là người này người kia, nhưng cuối cùng vẫn trật lất. Nhưng cú twist đó cũng không khiến mình sững sờ như câu chuyện đằng sau. Mình đã rất đau lòng khi sự thật được lật mở. Không hề có cảm giác thỏa mãn quen thuộc khi lần tới lời giải đằng sau một vụ án, mà là đau lòng ấy. Đọc trinh thám mà mắt mũi cay cay, nói ra hơi bị quê nhưng thật sự là thế. Chắc cũng tại mình hơi nhạy cảm nữa. Thế nhưng cảm giác cuối cùng của mình vẫn là tự hào, giống như Nhật Tôn tự hào khi được đứng "dưới cánh đại bàng", nhận ra trách nhiệm lớn lao và tự thề với lòng sẽ trở thành một bậc minh quân.
Gấp sách chọc tức vợ yêu mua một tặng một lại, mình nhận ra Dưới Cánh Đại Bàng chẳng có phản diện nào cả. Ai cũng có câu chuyện của riêng họ. Một người không thể buông bỏ được gánh nặng giang sơn. Một người vì cả giận nên khiến người thân tổn thương để hối hận cũng đã muộn. Một người vì định kiến xã hội, vì lệ làng nên hai tay nhúng chàm. Một người vì thù hận nên quay về con đường tội lỗi. Một người vì ơn nghĩa nên mù quáng trung thành. Một người vì chấp niệm ngai vàng nên lầm đường lạc lối. Ai rồi cũng phải trả giá cho những sai lầm. Nhưng cái giá nặng hay nhẹ còn phụ thuộc vào mối quan hệ, xuất thân và địa vị. Đây là điểm khá thú vị của Dưới Cánh Đại Bàng, vì truyện phản ánh một vấn đề mà cho đến ngày nay vẫn còn rất nhức nhối. Khi đọc tới kết cục của những nhân vật đó, ban đầu mình đã hơi bất mãn khó chịu, nhưng nghĩ lại mới thấy xã hội chính là như vậy, không bao giờ có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối.
Dưới Cánh Đại Bàng là một món ăn rất mới mẻ của văn học Việt Nam. Mà một món ăn vừa mới mẻ vừa ngon lành thì chẳng có lý do gì để không thưởng thức cả.
Tác giả: Hoàng Yến
Thể loại: Trinh thám dã sử, hài
Số chương: 17 + ngoại truyện
Tình trạng: Đã xuất bản (2022)
Review: Gi.ang
Giới thiệu:
"Đại bàng giương cánh, hùng quan ải
Thịnh thái trăm năm, vạn dặm bình"
Dưới Cánh Đại Bàng lấy bối cảnh 30 năm sau khi Ngọa Triều Lê Long Đĩnh băng hà, Thái Tổ Lý Công Uẩn lên ngôi, lập ra triều Lý và dời đô về Thăng Long. 4 vụ án mạng bí ẩn đã liên tiếp xảy ra ở làng Diên Uẩn, quê mẹ của Thái Tổ. Trong đó có một vị thiền sư bị sét đánh chết bên dưới gốc cây gạo. Cạnh thi hài ông là lời sấm truyền tiên đoán nhà Lý diệt vong. Lời đồn Ngọa Triều báo oán bắt đầu lan ra, đe dọa trực tiếp tới thanh danh của Thái Tổ và sự hưng thịnh của. Thái tử Nhật Tôn được hoàng đế giao trọng trách phá án và dập yên lời đồn trong vòng ba ngày. Nghe tới đây có thể bạn sẽ đặt ra câu hỏi triều đình thiếu người hay sao mà thái tử lại phải đi phá án. Nhưng cách tác giả kéo Nhật Tôn vào vụ án rất thuyết phục, và nguyên nhân thực sự (mãi cuối truyện mới tiết lộ) đã khiến mình không thể nói nên lời.
Mình đọc trinh thám cổ đại của anh bạn Tàu nhiều rồi, và vẫn luôn ước giá Việt Nam cũng có một cuốn trinh thám nàng dâu cực phẩm lấy bối cảnh lịch sử. Thật sự lúc bắt đầu đọc mình cũng không kỳ vọng nhiều, vì đây là cuốn trinh thám dã sử đầu tiên của Việt Nam. Cái gì đầu tiên thường ăn được đã là may nên mình chỉ nghĩ đây là một món ăn mới mẻ thôi. Nhưng đọc xong lại thấy vô cùng bất ngờ. Bởi thể loại này vốn được coi là món ruột của Tàu, vậy mà tác giả Việt lại chế biến được hấp dẫn như thế. Dưới Cánh Đại Bàng còn khai thác bí ẩn về Lê Long Đĩnh, một ông vua rất, rất thú vị trong sử Việt. Những tác phẩm phim hay kịch có Lê Long Đĩnh đều khai thác khá một chiều, sử ghi sao lên phim y như vậy, thậm chí còn nhấn mạnh về tội ác mà bỏ qua phần công trạng. Một cuốn tiểu thuyết “giải oan” cho Lê Long Đĩnh chắc chắn là điểm cộng đầu tiên với mình.
Sách của Hoàng Yến mình đã đọc cả Săn mộ, Thượng Dương và Dưới Cánh Đại Bàng. Các tác giả thường sẽ hay phong độ thất thường, thậm chí có những nhà văn dồn hết tất cả tâm huyết và bút lực cho cuốn đầu tiên, đạt đỉnh rồi sau đó không có tác phẩm nào xuất sắc hơn nữa. Hoàng Yến là một trong số ít những cây bút trẻ mà mình thấy cứ ra cuốn sau là hay hơn cuốn trước. Có một sự rèn luyện, trau dồi, đẩy cao điểm mạnh, tiết chế khắc phục điểm yếu rất rõ. Dưới Cánh Đại Bàng vẫn phát huy sở trường buôn muối mặn mòi, nhưng ở một mức độ điêu luyện hơn hẳn. Đọc truyện trinh thám mà thi thoảng mình lại cười như được mùa. Lời khuyên là bạn cứ thoải mái cười đi, vì khúc sau cười không nổi nữa đâu. Hình như sở thích của Hoàng Yến là dùng chất hài để kể một câu chuyện buồn ấy. Điểm mình ưng ý nhất là truyện gãy gọn, không lan man, không có tình tiết thừa, nhấn mạnh là không một tình tiết thừa. Mọi tình tiết tác giả đưa ra đều sẽ được dùng ở một thời điểm nào đó.
Tác giả phải nói rất sáng suốt khi đặt góc nhìn của nhân vật chính về Lê Long Đĩnh trùng khớp với góc nhìn của độc giả. Độc giả chỉ cần bỏ ít thời gian tìm hiểu về Lê Long Đĩnh giống như thái tử Nhật Tôn nghiên cứu sử sách tiền triều, thì sự hiểu biết và cảm giác ban đầu về vị vua này của Nhật Tôn và độc giả sẽ hoàn toàn giống nhau. Lê Long Đĩnh nổi tiếng bạo ngược, bị gọi là Ngọa Triều đế vì hoang dâm sinh bệnh nên phải nằm thiết triều. Tuy nhiên ông lại có những công lao mà chỉ những vị minh quân mới làm được. Không chỉ có xuất phát điểm giống nhau, độc giả còn được bám sát theo hành trình phá án của thái tử Nhật Tôn. Phải nói Hoàng Yến đã chơi rất đẹp. Không có bất kỳ manh mối nào Nhật Tôn biết mà độc giả lại không biết. Một lời khuyên cho những ai muốn về đích trước Nhật Tôn trong cuộc đua phá án, đó là hãy chú ý tới những manh mối mà anh thái tử đã bỏ qua, cho dù nó có rất vớ vẩn và nhỏ nhặt.
Về nhân vật thái tử Nhật Tôn, người đóng vai trò thám tử trong truyện. Nhật Tôn là thái tử của Đại Cồ Việt, nhưng dù có thông minh nhạy bén đến đâu thì cũng vẫn chỉ là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi tính tình nóng nảy và có phần háo thắng. Theo mô tả của người bạn thân Thường Kiệt (chính là danh tướng Lý Thường Kiệt đó ạ), chàng thái tử có đặc điểm nhận dạng là mặt hất lên trời. Cũng khó trách bởi Nhật Tôn sinh ra đã ngậm thìa vàng, có lòng kiêu hãnh từ trong máu. Cậu chàng là cháu đích tôn của Lý Thái Tổ - vị vua đã sáng lập ra triều Lý và dời đô về Thăng Long. Vụ án và quá trình phá án giống như một cú tát vào thẳng vào lòng kiêu hãnh của thái tử. Với dòng trinh thám cổ điển, nhân vật thám tử thường sẽ đứng ngoài câu chuyện và chỉ là người đi tìm lời giải. Nhưng trong Dưới Cánh Đại Bàng, Nhật Tôn lại là một phần của câu chuyện, có diễn biến tâm lý và phát triển nhân vật cực kỳ rõ ràng.
Từ việc tác giả chơi đẹp với độc giả, công khai toàn bộ manh mối và nhân vật thám tử kết nối chặt chẽ với cốt truyện, tự nhiên độc giả cũng cảm thấy như đang được chứng kiến vụ án ở một cự li rất gần. Ngoại trừ lòng kiêu hãnh có từ trong máu, cảm xúc của mình khi đọc truyện hoàn toàn giống với Nhật Tôn khi tiếp cận tới gần cốt lõi của vụ án. Mình lo lắng vì giang sơn của họ Lý sắp lung lay. Rồi mình mang vì phát hiện ra những gì mình cho là vậy lại không phải vậy. Kế đến mình xấu hổ vì có lúc cảm thấy Lý Thái Tổ Lý Công Uẩn có thể không phải minh quân, mà mình lại đang sống giữa lòng Hà Nội. Tới đoạn này còn lo cho tác giả nữa, lo là bả cao hứng mà dại dột đạp đổ mất hình tượng Lý Công Uẩn. Vụ này không nói nhiều mất hay, cứ đọc rồi sẽ rõ ạ.
Đặc sản của trinh thám tất nhiên vẫn là những cú twist. Tác giả không tham lam twist chồng twist, bởi để viết được kỹ thuật phải cực kỳ đỉnh cao. Thay vào đó, Dưới Cánh Đại Bàng có một cú twist rất ra gì ở cuối truyện. Mình đã đoán hung thủ là người này người kia, nhưng cuối cùng vẫn trật lất. Nhưng cú twist đó cũng không khiến mình sững sờ như câu chuyện đằng sau. Mình đã rất đau lòng khi sự thật được lật mở. Không hề có cảm giác thỏa mãn quen thuộc khi lần tới lời giải đằng sau một vụ án, mà là đau lòng ấy. Đọc trinh thám mà mắt mũi cay cay, nói ra hơi bị quê nhưng thật sự là thế. Chắc cũng tại mình hơi nhạy cảm nữa. Thế nhưng cảm giác cuối cùng của mình vẫn là tự hào, giống như Nhật Tôn tự hào khi được đứng "dưới cánh đại bàng", nhận ra trách nhiệm lớn lao và tự thề với lòng sẽ trở thành một bậc minh quân.
Gấp sách chọc tức vợ yêu mua một tặng một lại, mình nhận ra Dưới Cánh Đại Bàng chẳng có phản diện nào cả. Ai cũng có câu chuyện của riêng họ. Một người không thể buông bỏ được gánh nặng giang sơn. Một người vì cả giận nên khiến người thân tổn thương để hối hận cũng đã muộn. Một người vì định kiến xã hội, vì lệ làng nên hai tay nhúng chàm. Một người vì thù hận nên quay về con đường tội lỗi. Một người vì ơn nghĩa nên mù quáng trung thành. Một người vì chấp niệm ngai vàng nên lầm đường lạc lối. Ai rồi cũng phải trả giá cho những sai lầm. Nhưng cái giá nặng hay nhẹ còn phụ thuộc vào mối quan hệ, xuất thân và địa vị. Đây là điểm khá thú vị của Dưới Cánh Đại Bàng, vì truyện phản ánh một vấn đề mà cho đến ngày nay vẫn còn rất nhức nhối. Khi đọc tới kết cục của những nhân vật đó, ban đầu mình đã hơi bất mãn khó chịu, nhưng nghĩ lại mới thấy xã hội chính là như vậy, không bao giờ có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối.
Dưới Cánh Đại Bàng là một món ăn rất mới mẻ của văn học Việt Nam. Mà một món ăn vừa mới mẻ vừa ngon lành thì chẳng có lý do gì để không thưởng thức cả.