- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 561
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
THÂN NHIỆT CỦA ÁC MA
Tác giả: Đằng La Vi Chi
Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, nam tàn tật có bệnh,chồng yêu là quỷ
Tình trạng: Đang edit
Văn án:
Sống lại vào năm 96, cục bột nhỏ Bối Dao 4 tuổi gõ cửa nhà đối diện.
Ở sau cánh cửa kia, hai mươi năm sau chính là một ma quỷ gây hại cho thế giới.
Bây giờ ma quỷ Bùi Xuyên mới chỉ có 5 tuổi, hai chân tàn phế hướng nội, tự ti.
Sau này khi hai người 17 tuổi.
Bối Dao trở thành hoa khôi trường cấp 3.
Bùi Xuyên mặt lạnh, ngón tay nắm chặt lấy tay cầm xe lăn, cảnh cáo nàng "Không cho phép lại nói thích tôi...nếu không...
Bối Dao ôm lấy cổ cậu, mỉm cười ngọt ngào.
Bùi Xuyên không kìm lòng nổi, ôm lấy Bối Dao, sự cố gắng kiềm chế, bỗng nhiên tan rã.
Trở thành tâm can hai đời của người, Bối Dao thực sự muốn biết, độ ấm của ma quỷ là như thế nào??
Bối Dao năm 4 tuổi sống lại, mang theo ký ức đau khổ của kiếp trước, cảm thấy tội lỗi với Bùi Xuyên.
Bối Dao năm 4 tuổi, tỉnh lại sau cơn ốm, thấy trong đầu mình có vô vàn ký ức, mỗi năm ký ức lại thêm một xíu.
Bùi Xuyên 5 tuổi mới bị chặt đứt chân, chẳng hiểu sao lại có cục bột nhỏ cứ vây quanh mình dù cho mình rất xấu tính, dù cho cả nhà trẻ đều không ai muốn chơi với mình.
Bối Dao năm 5 tuổi, cố gắng học chữ để được ở cùng lớp với Bùi Xuyên, cố gắng dâng tặng cho Bùi Xuyên những gì mình cho là tốt nhất nhưng người ta không cần.
Bùi Xuyên năm 6 tuổi ngồi cạnh Bối Dao, mặt vẫn như vậy, tâm tính vẫn như vậy. Cậu không cần thứ tình cảm thương hại kia.
Bối Dao năm 8 tuổi, cứ mãi không hiểu vì sao mình phải đối xử tốt với người ta, nhưng người ta cứ mặt lạnh với mình.
Bùi Xuyên năm 13 tuổi, nhận ra tình cảm khác lạ của riêng mình, nhưng đáng tiếc người kia đối với ai cũng tốt, lại chỉ có thể hậm hực chính bản thân mình.
Bối Dao năm 15 tuổi, cố gắng học hành, vì biết mình ngốc nên rất chăm chỉ, muốn thi chung một trường với Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên năm 16 tuổi, lừa Bối Dao, chọn một trường cấp 3 khác, muốn cắt đứt mối nhân duyên này.
Bối Dao năm 16 tuổi, một mình trong mưa đợi Bùi Xuyên để cùng đi học, cuối cùng Bùi Xuyên không đến.
Nếu như tác giả viết yếu tố trùng sinh giống các truyện khác thì chắc mình cũng không review truyện này, điểm mình cho cao ở truyện này là dù nữ chính trùng sinh, nhưng không thể tiếp nhận được toàn bộ ký ức, ví dụ năm 4 tuổi chỉ có thể biết đến năm 8 tuổi, vì thế nên cư xử đúng lứa tuổi của mình làm cho câu chuyện nó có tính đột phá
Trong câu chuyện này, một người cứ trốn, một người cứ tìm, một người quá tự ti, một người không diễn đạt, nhưng đọc không hề ngán chút nào cả.
Bùi Xuyên yêu Bối Dao, một tình cảm rất thuần khiết, thứ tình cảm ấy dẫn lối cho Bùi Xuyên, nhưng chính Bùi Xuyên biết rằng mình không thể nào xứng với Bối Dao. Có lẽ trong mắt người khác Bối Dao là một người chỉ bình thường, ngoài vẻ hơi xinh đẹp, bối cảnh thì nghèo khó, chẳng có gì, nhưng trong lòng Bùi Xuyên thì Bối Dao mãi mãi là thiên sứ trên cao "Ngọn cỏ ven đường, sao với được tới mây", có lẽ câu này rất hợp với tình cảm mà Bùi Xuyên dành cho Bối Dao.
Yêu, mà chỉ dám hèn mọn, biết người thích mình, không dám công khai, không gì cả, chỉ vì sợ cô sẽ đổi ý, sợ mọi người biết cô có một người bạn trai tàn tật sẽ xấu hổ.
Thứ tình cảm đó mới chớm nở, Bùi Xuyên còn chưa kịp vui đã nhận được sự ngăn cản từ bố mẹ của Bối Dao, đúng vậy không ai muốn gả con mình cho một kẻ tàn tật.
Đau lòng, dứt khoát, Bùi Xuyên...quyết đi tù, muốn cho Bối Dao chấm dứt mộng tưởng với chính mình. Bối Dao đau lòng một, Bùi Xuyên đau hơn gấp bội.(giống nàng dâu cực phẩm)
Bối Dao có yêu Bùi Xuyên không? Thực sự thì Bối Dao không phải tuýp thông minh, nhưng cô rất chân thành, trước năm lớp 11, cô đối xử với Bùi Xuyên, vì những lá thư mà chính mình viết lại để cô đối xử tốt với Bùi Xuyên. Nhưng cô không thể không bị hấp dẫn bởi Bùi Xuyên, một Bùi Xuyên ấm áp mà chỉ riêng mình cô biết được điều đó.
Dù Bùi Xuyên có làm gì đi chăng nữa, thì Bối Dao vẫn mỉm cười, bao dung và chờ đợi. Bùi Xuyên nói sẽ ở tù 8 năm, muốn Bối Dao hết hi vọng, nhưng Bối Dao cũng không từ bỏ, thậm chí còn cho rất nhiều người biết rằng, mình có một người bạn trai đi tù.
Tình cảm của Bối Dao là thứ tình cảm như nước ấm, không mãnh liệt, chỉ lặng lẽ âm thầm, Bối Dao học Y vì Bùi Xuyên, chờ đợi, chứng minh tình cảm cho mọi người thấy cô lựa chọn Bùi Xuyên là hoàn toàn xứng đáng thậm chí Bùi Xuyên quá ưu tú cô còn có chút không xứng.
Trong chuyện này có một câu nói của Bùi Xuyên mà mình vẫn mãi nhớ "Có thể dễ dàng từ bỏ là vì chưa từng có được, một khi đã có được, sao lại dễ dàng từ bỏ được?"
Mỗi tình tiết trong chuyện, những nhân vật phụ, cũng không làm người khác thấy quá phản cảm, tác giả xây dựng tình huống và xử lý rất tốt.
Chỉ tiếc, dù biết tâm lý nhân vật như vậy mới đúng nhưng mà chờ gần hết truyện mới có cảnh xoxo với đứa không thịt không vui như mình thì hơi tiếc, nhưng nó xứng đáng được giới thiệu. Hi vọng sẽ có nhà edit bộ này
Tác giả: Đằng La Vi Chi
Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, nam tàn tật có bệnh,chồng yêu là quỷ
Tình trạng: Đang edit
Văn án:
Sống lại vào năm 96, cục bột nhỏ Bối Dao 4 tuổi gõ cửa nhà đối diện.
Ở sau cánh cửa kia, hai mươi năm sau chính là một ma quỷ gây hại cho thế giới.
Bây giờ ma quỷ Bùi Xuyên mới chỉ có 5 tuổi, hai chân tàn phế hướng nội, tự ti.
Sau này khi hai người 17 tuổi.
Bối Dao trở thành hoa khôi trường cấp 3.
Bùi Xuyên mặt lạnh, ngón tay nắm chặt lấy tay cầm xe lăn, cảnh cáo nàng "Không cho phép lại nói thích tôi...nếu không...
Bối Dao ôm lấy cổ cậu, mỉm cười ngọt ngào.
Bùi Xuyên không kìm lòng nổi, ôm lấy Bối Dao, sự cố gắng kiềm chế, bỗng nhiên tan rã.
Trở thành tâm can hai đời của người, Bối Dao thực sự muốn biết, độ ấm của ma quỷ là như thế nào??
Bối Dao năm 4 tuổi sống lại, mang theo ký ức đau khổ của kiếp trước, cảm thấy tội lỗi với Bùi Xuyên.
Bối Dao năm 4 tuổi, tỉnh lại sau cơn ốm, thấy trong đầu mình có vô vàn ký ức, mỗi năm ký ức lại thêm một xíu.
Bùi Xuyên 5 tuổi mới bị chặt đứt chân, chẳng hiểu sao lại có cục bột nhỏ cứ vây quanh mình dù cho mình rất xấu tính, dù cho cả nhà trẻ đều không ai muốn chơi với mình.
Bối Dao năm 5 tuổi, cố gắng học chữ để được ở cùng lớp với Bùi Xuyên, cố gắng dâng tặng cho Bùi Xuyên những gì mình cho là tốt nhất nhưng người ta không cần.
Bùi Xuyên năm 6 tuổi ngồi cạnh Bối Dao, mặt vẫn như vậy, tâm tính vẫn như vậy. Cậu không cần thứ tình cảm thương hại kia.
Bối Dao năm 8 tuổi, cứ mãi không hiểu vì sao mình phải đối xử tốt với người ta, nhưng người ta cứ mặt lạnh với mình.
Bùi Xuyên năm 13 tuổi, nhận ra tình cảm khác lạ của riêng mình, nhưng đáng tiếc người kia đối với ai cũng tốt, lại chỉ có thể hậm hực chính bản thân mình.
Bối Dao năm 15 tuổi, cố gắng học hành, vì biết mình ngốc nên rất chăm chỉ, muốn thi chung một trường với Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên năm 16 tuổi, lừa Bối Dao, chọn một trường cấp 3 khác, muốn cắt đứt mối nhân duyên này.
Bối Dao năm 16 tuổi, một mình trong mưa đợi Bùi Xuyên để cùng đi học, cuối cùng Bùi Xuyên không đến.
Nếu như tác giả viết yếu tố trùng sinh giống các truyện khác thì chắc mình cũng không review truyện này, điểm mình cho cao ở truyện này là dù nữ chính trùng sinh, nhưng không thể tiếp nhận được toàn bộ ký ức, ví dụ năm 4 tuổi chỉ có thể biết đến năm 8 tuổi, vì thế nên cư xử đúng lứa tuổi của mình làm cho câu chuyện nó có tính đột phá
Trong câu chuyện này, một người cứ trốn, một người cứ tìm, một người quá tự ti, một người không diễn đạt, nhưng đọc không hề ngán chút nào cả.
Bùi Xuyên yêu Bối Dao, một tình cảm rất thuần khiết, thứ tình cảm ấy dẫn lối cho Bùi Xuyên, nhưng chính Bùi Xuyên biết rằng mình không thể nào xứng với Bối Dao. Có lẽ trong mắt người khác Bối Dao là một người chỉ bình thường, ngoài vẻ hơi xinh đẹp, bối cảnh thì nghèo khó, chẳng có gì, nhưng trong lòng Bùi Xuyên thì Bối Dao mãi mãi là thiên sứ trên cao "Ngọn cỏ ven đường, sao với được tới mây", có lẽ câu này rất hợp với tình cảm mà Bùi Xuyên dành cho Bối Dao.
Yêu, mà chỉ dám hèn mọn, biết người thích mình, không dám công khai, không gì cả, chỉ vì sợ cô sẽ đổi ý, sợ mọi người biết cô có một người bạn trai tàn tật sẽ xấu hổ.
Thứ tình cảm đó mới chớm nở, Bùi Xuyên còn chưa kịp vui đã nhận được sự ngăn cản từ bố mẹ của Bối Dao, đúng vậy không ai muốn gả con mình cho một kẻ tàn tật.
Đau lòng, dứt khoát, Bùi Xuyên...quyết đi tù, muốn cho Bối Dao chấm dứt mộng tưởng với chính mình. Bối Dao đau lòng một, Bùi Xuyên đau hơn gấp bội.(giống nàng dâu cực phẩm)
Bối Dao có yêu Bùi Xuyên không? Thực sự thì Bối Dao không phải tuýp thông minh, nhưng cô rất chân thành, trước năm lớp 11, cô đối xử với Bùi Xuyên, vì những lá thư mà chính mình viết lại để cô đối xử tốt với Bùi Xuyên. Nhưng cô không thể không bị hấp dẫn bởi Bùi Xuyên, một Bùi Xuyên ấm áp mà chỉ riêng mình cô biết được điều đó.
Dù Bùi Xuyên có làm gì đi chăng nữa, thì Bối Dao vẫn mỉm cười, bao dung và chờ đợi. Bùi Xuyên nói sẽ ở tù 8 năm, muốn Bối Dao hết hi vọng, nhưng Bối Dao cũng không từ bỏ, thậm chí còn cho rất nhiều người biết rằng, mình có một người bạn trai đi tù.
Tình cảm của Bối Dao là thứ tình cảm như nước ấm, không mãnh liệt, chỉ lặng lẽ âm thầm, Bối Dao học Y vì Bùi Xuyên, chờ đợi, chứng minh tình cảm cho mọi người thấy cô lựa chọn Bùi Xuyên là hoàn toàn xứng đáng thậm chí Bùi Xuyên quá ưu tú cô còn có chút không xứng.
Trong chuyện này có một câu nói của Bùi Xuyên mà mình vẫn mãi nhớ "Có thể dễ dàng từ bỏ là vì chưa từng có được, một khi đã có được, sao lại dễ dàng từ bỏ được?"
Mỗi tình tiết trong chuyện, những nhân vật phụ, cũng không làm người khác thấy quá phản cảm, tác giả xây dựng tình huống và xử lý rất tốt.
Chỉ tiếc, dù biết tâm lý nhân vật như vậy mới đúng nhưng mà chờ gần hết truyện mới có cảnh xoxo với đứa không thịt không vui như mình thì hơi tiếc, nhưng nó xứng đáng được giới thiệu. Hi vọng sẽ có nhà edit bộ này