- Tham gia
- 17/3/19
- Bài viết
- 561
- Thích
- 0
- Điểm
- 16
TRỞ VỀ NĂM 1981
Tác giả: Tú Cẩm
Thể loại: Cận đại, xuyên không, chồng nuôi từ bé, có yếu tố huyền huyễn/trinh thám, ngược nam, CP: Thượng tiên đi lịch kiếp lầm đường lạc lối × "Cô cô " xuyên không cứu vớt tội phạm người Trời, HE
You held my hand and then you slipped away
And I may never see your face again
So tell me how to fill the emptiness inside
Without love, what is life?
(Em nắm chặt tay anh và rồi bỗng nhiên em tuột đi
Có lẽ anh sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa
Hãy nói cho anh biết làm thế nào để lấp đầy khoảng trống trong anh
Không có tình yêu của em, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?)
Trọng Hằng, phong lưu đẹp trai hàng đầu cõi tiên, là lấy chồng quyền thế con trai út được yêu thương cưng chiều nhất của Thiên đế. Dù vậy, như các thần tiên khác, đến thời điểm nhất định hắn vẫn phải tuân theo quy củ của Thiên Giới: bị đưa xuống trần gian lịch kiếp. Vốn chỉ là một hồi trải nghiệm cuộc sống của người bình thường nơi nhân gian, lại vì quá khứ trêu hoa ghẹo nguyệt nên bị "nợ đào hoa" hãm hại sửa đổi vận mệnh, thành ra Trọng Hằng đầu thai vào cậu bé Kim Minh Viễn và phải chịu sắp đặt một số phận vô cùng gian truân sóng gió. Đầu tiên là mất cha mất mẹ ngay từ lúc thơ dại, bị mợ bán đi làm con nuôi, bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, trưởng thành trong trại trẻ mồ côi. Khi lớn lên lập nghiệp công thành danh toại rồi thì hắn lại yêu phải người phụ nữ tráo trở tệ bạc, bị ép đến nỗi trở thành một tên giết người hàng loạt, lĩnh án tử hình. Con cháu nhà trời làm sao lại có thể lầm đường lạc lối rơi vào Ma đạo đến như thế, vậy nên Thiên Đình trăm ngàn sầu lo tìm cách ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Vậy là, Chung Tuệ Tuệ, vốn chỉ là một người trần mắt thịt, có chút cơ duyên nên trở thành người chạy việc vặt cho triều đình, chuyên đi giải quyết những vụ việc lông gà vỏ tỏi vụn vặt mà các vị thần tiên không tiện ra mặt giải quyết (tất nhiên, cô cũng không làm không công, mà sẽ có phần thưởng là tiền bạc hoặc vật phẩm gì đó), đã được chọn mặt gửi vàng, nhận nhiệm vụ trở về năm 1981, khi Minh Viễn còn là một cậu bé 3 tuổi, chăm sóc nuôi nấng cậu từ trong trứng nước để trở thành một thanh niên tốt, hướng theo con đường chính đạo mà cậu vốn dĩ nên phải đi.
Mặc dù xuất phát điểm chỉ là một nhiệm vụ hứa hẹn tiền công cao, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Viễn, ôm cậu bé nhỏ gầy đơn bạc đó vào lòng, Tuệ Tuệ đã thật sự nảy sinh lòng thương với cậu. Bằng sự chuẩn bị chu đáo và tính cách nhanh nhạy tháo vát, lại thêm không gian tùy thân mang theo, một Chung Tuệ Tuệ lương thiện, hoà đồng đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống đầu thập niên 80, bình an nuôi nấng Minh Viễn trưởng thành. Nhưng khi Minh Viễn ngày càng tiến trên con đường trở thành một thanh niên tốt với tương lai rộng mở thoáng đạt thì cũng càng gần ngày mà Chung Tuệ Tuệ, dù có biết bao nhiêu không nỡ lòng, không cam tâm, phải trở về hiện thực và rời xa cậu....
Và lúc ngày đó thực sự đến, nó lại xảy ra theo cách thức không ai ngờ nhất. Tuệ Tuệ từ người cứu vớt Minh Viễn khỏi trở thành tên giết người hàng loạt, lại là nguyên nhân khiến Minh Viễn một lần nữa đứng trước nguy cơ đọa ma... Bởi vì khi Tuệ Tuệ rời xa Minh Viễn, cậu đã nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho người cô "hờ" đó đã không chỉ là tình thân bình thường, không chỉ là sự dựa dẫm, mà cô đã trở thành người con gái cậu đặt trong tim và đem lòng yêu sâu đậm. Vì thế, tìm ra nguyên nhân cô bị hãm hại, trả thù cho người con gái cậu nhất mực yêu thương ấy đã trở thành mục đích và chấp niệm lớn nhất trong lòng Minh Viễn.
Khi Tuệ Tuệ quay trở lại lần thứ hai, tiếp tục thực hiện sứ mệnh cứu vớt đời cậu, sửa chữa sai lầm phát sinh ngoài dự tính, nhưng trong một hình dáng hoàn toàn khác, thì lúc này Minh Viễn đã trưởng thành, là một thanh niên tài tuấn đang học Đại học cảnh sát. Minh Viễn đã nhận ra Tuệ Tuệ ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Với mình, đây là một chi tiết dù phi lý nhưng lại cũng rất hợp tình hợp lý. Như kiểu đúng là nó phải nên như thế. Bởi vì cậu yêu cô, tận sâu thâm tâm cậu đã nhận ra cô không phải người bình thường, vậy nên từ ngày cô "đi", cậu vẫn luôn hằng chờ đợi. Cậu tìm kiếm cô giữa muôn vàn khuôn mặt cậu lướt qua hàng ngày, mỗi một cử chỉ, một nét mặt, một hành động nhỏ của cô cậu đã khắc sâu vào trong tâm khảm. Và khi cô xuất hiện, cậu đã ngay lập tức biết đó là cô. Thật ra, mình nghĩ, thậm chí nếu Tuệ Tuệ có nhập vào một bà cụ già nhăn nheo 80 tuổi, có lẽ Minh Viễn cũng vẫn sẽ nhận ra cô mà thôi.
Bởi vì, tình yêu của Minh Viễn dành cho Tuệ Tuệ, đã vượt lên trên những thứ tình cảm đơn thuần giữa người và người. Không chỉ là người thân, là gia đình, tổ ấm duy nhất, mà còn là nơi trái tim hướng về, là tất cả và duy nhất của cậu.
"Cô là bầu trời, là mặt đất, là toàn bộ thế giới của cậu"
"Trước đây anh còn không biết, nhưng khi em đi rồi, anh mới thật sự hiểu được tình cảm của mình. Anh không phải là cháu em, cũng không muốn làm em trai em, anh yêu em. Mấy năm nay mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy em, anh biết rất rõ tình cảm của mình. Không phải dựa dẫm, không phải tình thân, mà là tình yêu. Anh không biết rốt cuộc mình đã yêu em từ bao giờ, chỉ biết tình cảm ấy đã đè nén khiến cho anh không cách nào thở nổi...."**
Tình cảm ấy của Minh Viễn có khiến Tuệ Tuệ bối rối hoảng hốt? Có chứ. Cô nhìn cậu từ lúc còn là cậu bé con cho đến khi thành niên, từng tắm cho cậu, cũng từng ôm cậu ngủ đấy! Nhưng nó có phản cảm không? Tuyệt đối không hề. Minh Viễn trưởng thành sớm, lại có tư chất của người trời, nên từ lâu Tuệ Tuệ đã không còn nắm bắt được tâm tư của cậu. Mà cậu, thì lại quá hiểu cô, biết cô không phải cô ruột, càng không chỉ là một người bình thường. Khi gặp lại, Minh Viễn cũng phải hao hết tâm cơ, dùng bao nhiêu thủ đoạn, mặt dày vô sỉ, trải qua quá trình lâu dài mới có thể khiến Tuệ Tuệ dần dần đón nhận tình yêu của cậu...
Chỉ là, Tuệ Tuệ, dù bao nhiêu lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ có thể chấp nhận theo sự an bài của ông trời: dù là dưới hình dáng nào, cô là phàm nhân, xác định là một biến số xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời Kim Minh Viễn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải rời đi. Liệu tình yêu của Minh Viễn có đủ níu bước chân cô, có đủ thay đổi định mệnh, có đủ khiến cho họ có một kết cục hạnh phúc bên nhau hay chăng?!
Có thể nói, trừ các cuốn xuyên nhanh, thì đây là cuốn ngôn tình "boss là nữ phụ" nhất mà mình từng đọc. Có yếu tố huyền huyễn, có xuyên không, có điền văn, có thanh xuân vườn trường, có trinh thám phá án, có tổng tài bá đạo, có tình yêu sâu đậm một đời một kiếp... Mặc dù bao gồm nhiều thể loại như vậy, nhưng tác giả rất biết cách lồng ghép các tình tiết, khiến mạch truyện trở nên hấp dẫn, kịch tính chứ không hề rối rắm. Phần mà mình thích nhất trong cả cuốn truyện thật ra lại là khi Tuệ Tuệ mới trở lại đầu thập niên 80, gặp gỡ Minh Viễn và sống ở Trần Gia Trang. Đó cũng là giai đoạn mà câu truyện diễn ra êm đềm nhất. Ở đó, mình cảm nhận được tình cảm chân phương mộc mạc của những con người xưa, khi mà họ luôn sẵn lòng và nhiệt tình giúp đỡ nhau dù chưa hề quen biết; cũng một lần nữa sống lại thời kỳ khi mà tình cảm làng xóm láng giềng vẫn còn tắt lửa tối đèn có nhau, nương tựa, đoàn kết và bảo vệ nhau. Đây cũng là phần mà Tuệ Tuệ thể hiện được nhiều bản lĩnh của mình nhất, cô tháo vát, nhanh nhạy, biết tận dụng những kiến thức từ thế kỉ 21 vào những năm đầu thập niên 80 của thế kỉ 20 để làm kinh tế, không chỉ làm giàu cho bản thân mà còn giúp đỡ, tạo công ăn việc làm cho những người hàng xóm xung quanh. Dù mọi việc đều diễn ra hết sức thuận lợi nhưng khi đọc truyện tuyệt đối không hề có suy nghĩ nữ chính được buff quá tay, mà bạn sẽ chỉ có cảm giác là mọi việc dĩ nhiên phải thế. Bản thân nữ chính được học hành, có bằng cấp, có kinh nghiệm làm việc trong môi trường Nhà nước, lại có sự chuẩn bị cẩn thận trước khi xuyên không, nên việc cô hành sự chủ động, kín kẽ, chu đáo rồi đạt được thành công là điều đương nhiên...Tại thời điểm này dù Minh Viễn còn nhỏ, không có nhiều đất diễn nhưng đọc thấy vô cùng dễ thương luôn ấy. Tình cảm dựa dẫm, yêu quý, kính trọng của Minh Viễn dành cho Tuệ Tuệ cũng như sự che chở, chăm sóc nhất mực của Tuệ Tuệ dành cho Minh Viễn khiến mình hết sức cảm động, giống như có một dòng nước ấm áp cứ lưu chuyển vỗ về trái tim mình khi đọc vậy.
Trở về năm 1981 có bố cục khá đơn giản, suy cho cùng vì Kim Minh Viễn tự Trọng Hằng vốn là "người trời", lại là con cưng của Thượng Đế nên dù trải qua bao sóng gió gian truân thì bạn biết đấy, ai nỡ lòng nào khiến con mình phải quá đau khổ đúng không?! Gập ghềnh trắc trở thế nào, lận đận ra sao thì kết cục chỉ có thể là viên mãn thôi. Tuyến tình cảm của truyện tuy không được khai thác quá nhiều, nhưng bảo đảm cũng đủ khiến chúng ta cảm nhận được tình cảm sâu sắc trọn vẹn của nam nữ chính dành cho nhau. Đặc biệt là tình yêu của Kim Minh Viễn dành cho "cô cô" của mình. Dù hết lần này đến lần khác bị bỏ lại, đánh mất rồi lại có được, có được rồi lại đánh mất, nhưng hắn vẫn luôn kiên trì, một lòng một dạ chờ đợi người phụ nữ của hắn. Với mình, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, trọn đời trọn kiếp có lẽ cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
Tác giả: Tú Cẩm
Thể loại: Cận đại, xuyên không, chồng nuôi từ bé, có yếu tố huyền huyễn/trinh thám, ngược nam, CP: Thượng tiên đi lịch kiếp lầm đường lạc lối × "Cô cô " xuyên không cứu vớt tội phạm người Trời, HE
You held my hand and then you slipped away
And I may never see your face again
So tell me how to fill the emptiness inside
Without love, what is life?
(Em nắm chặt tay anh và rồi bỗng nhiên em tuột đi
Có lẽ anh sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa
Hãy nói cho anh biết làm thế nào để lấp đầy khoảng trống trong anh
Không có tình yêu của em, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?)
Trọng Hằng, phong lưu đẹp trai hàng đầu cõi tiên, là lấy chồng quyền thế con trai út được yêu thương cưng chiều nhất của Thiên đế. Dù vậy, như các thần tiên khác, đến thời điểm nhất định hắn vẫn phải tuân theo quy củ của Thiên Giới: bị đưa xuống trần gian lịch kiếp. Vốn chỉ là một hồi trải nghiệm cuộc sống của người bình thường nơi nhân gian, lại vì quá khứ trêu hoa ghẹo nguyệt nên bị "nợ đào hoa" hãm hại sửa đổi vận mệnh, thành ra Trọng Hằng đầu thai vào cậu bé Kim Minh Viễn và phải chịu sắp đặt một số phận vô cùng gian truân sóng gió. Đầu tiên là mất cha mất mẹ ngay từ lúc thơ dại, bị mợ bán đi làm con nuôi, bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, trưởng thành trong trại trẻ mồ côi. Khi lớn lên lập nghiệp công thành danh toại rồi thì hắn lại yêu phải người phụ nữ tráo trở tệ bạc, bị ép đến nỗi trở thành một tên giết người hàng loạt, lĩnh án tử hình. Con cháu nhà trời làm sao lại có thể lầm đường lạc lối rơi vào Ma đạo đến như thế, vậy nên Thiên Đình trăm ngàn sầu lo tìm cách ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Vậy là, Chung Tuệ Tuệ, vốn chỉ là một người trần mắt thịt, có chút cơ duyên nên trở thành người chạy việc vặt cho triều đình, chuyên đi giải quyết những vụ việc lông gà vỏ tỏi vụn vặt mà các vị thần tiên không tiện ra mặt giải quyết (tất nhiên, cô cũng không làm không công, mà sẽ có phần thưởng là tiền bạc hoặc vật phẩm gì đó), đã được chọn mặt gửi vàng, nhận nhiệm vụ trở về năm 1981, khi Minh Viễn còn là một cậu bé 3 tuổi, chăm sóc nuôi nấng cậu từ trong trứng nước để trở thành một thanh niên tốt, hướng theo con đường chính đạo mà cậu vốn dĩ nên phải đi.
Mặc dù xuất phát điểm chỉ là một nhiệm vụ hứa hẹn tiền công cao, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Viễn, ôm cậu bé nhỏ gầy đơn bạc đó vào lòng, Tuệ Tuệ đã thật sự nảy sinh lòng thương với cậu. Bằng sự chuẩn bị chu đáo và tính cách nhanh nhạy tháo vát, lại thêm không gian tùy thân mang theo, một Chung Tuệ Tuệ lương thiện, hoà đồng đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống đầu thập niên 80, bình an nuôi nấng Minh Viễn trưởng thành. Nhưng khi Minh Viễn ngày càng tiến trên con đường trở thành một thanh niên tốt với tương lai rộng mở thoáng đạt thì cũng càng gần ngày mà Chung Tuệ Tuệ, dù có biết bao nhiêu không nỡ lòng, không cam tâm, phải trở về hiện thực và rời xa cậu....
Và lúc ngày đó thực sự đến, nó lại xảy ra theo cách thức không ai ngờ nhất. Tuệ Tuệ từ người cứu vớt Minh Viễn khỏi trở thành tên giết người hàng loạt, lại là nguyên nhân khiến Minh Viễn một lần nữa đứng trước nguy cơ đọa ma... Bởi vì khi Tuệ Tuệ rời xa Minh Viễn, cậu đã nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho người cô "hờ" đó đã không chỉ là tình thân bình thường, không chỉ là sự dựa dẫm, mà cô đã trở thành người con gái cậu đặt trong tim và đem lòng yêu sâu đậm. Vì thế, tìm ra nguyên nhân cô bị hãm hại, trả thù cho người con gái cậu nhất mực yêu thương ấy đã trở thành mục đích và chấp niệm lớn nhất trong lòng Minh Viễn.
Khi Tuệ Tuệ quay trở lại lần thứ hai, tiếp tục thực hiện sứ mệnh cứu vớt đời cậu, sửa chữa sai lầm phát sinh ngoài dự tính, nhưng trong một hình dáng hoàn toàn khác, thì lúc này Minh Viễn đã trưởng thành, là một thanh niên tài tuấn đang học Đại học cảnh sát. Minh Viễn đã nhận ra Tuệ Tuệ ngay lần đầu tiên nhìn thấy. Với mình, đây là một chi tiết dù phi lý nhưng lại cũng rất hợp tình hợp lý. Như kiểu đúng là nó phải nên như thế. Bởi vì cậu yêu cô, tận sâu thâm tâm cậu đã nhận ra cô không phải người bình thường, vậy nên từ ngày cô "đi", cậu vẫn luôn hằng chờ đợi. Cậu tìm kiếm cô giữa muôn vàn khuôn mặt cậu lướt qua hàng ngày, mỗi một cử chỉ, một nét mặt, một hành động nhỏ của cô cậu đã khắc sâu vào trong tâm khảm. Và khi cô xuất hiện, cậu đã ngay lập tức biết đó là cô. Thật ra, mình nghĩ, thậm chí nếu Tuệ Tuệ có nhập vào một bà cụ già nhăn nheo 80 tuổi, có lẽ Minh Viễn cũng vẫn sẽ nhận ra cô mà thôi.
Bởi vì, tình yêu của Minh Viễn dành cho Tuệ Tuệ, đã vượt lên trên những thứ tình cảm đơn thuần giữa người và người. Không chỉ là người thân, là gia đình, tổ ấm duy nhất, mà còn là nơi trái tim hướng về, là tất cả và duy nhất của cậu.
"Cô là bầu trời, là mặt đất, là toàn bộ thế giới của cậu"
"Trước đây anh còn không biết, nhưng khi em đi rồi, anh mới thật sự hiểu được tình cảm của mình. Anh không phải là cháu em, cũng không muốn làm em trai em, anh yêu em. Mấy năm nay mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy em, anh biết rất rõ tình cảm của mình. Không phải dựa dẫm, không phải tình thân, mà là tình yêu. Anh không biết rốt cuộc mình đã yêu em từ bao giờ, chỉ biết tình cảm ấy đã đè nén khiến cho anh không cách nào thở nổi...."**
Tình cảm ấy của Minh Viễn có khiến Tuệ Tuệ bối rối hoảng hốt? Có chứ. Cô nhìn cậu từ lúc còn là cậu bé con cho đến khi thành niên, từng tắm cho cậu, cũng từng ôm cậu ngủ đấy! Nhưng nó có phản cảm không? Tuyệt đối không hề. Minh Viễn trưởng thành sớm, lại có tư chất của người trời, nên từ lâu Tuệ Tuệ đã không còn nắm bắt được tâm tư của cậu. Mà cậu, thì lại quá hiểu cô, biết cô không phải cô ruột, càng không chỉ là một người bình thường. Khi gặp lại, Minh Viễn cũng phải hao hết tâm cơ, dùng bao nhiêu thủ đoạn, mặt dày vô sỉ, trải qua quá trình lâu dài mới có thể khiến Tuệ Tuệ dần dần đón nhận tình yêu của cậu...
Chỉ là, Tuệ Tuệ, dù bao nhiêu lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ có thể chấp nhận theo sự an bài của ông trời: dù là dưới hình dáng nào, cô là phàm nhân, xác định là một biến số xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời Kim Minh Viễn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải rời đi. Liệu tình yêu của Minh Viễn có đủ níu bước chân cô, có đủ thay đổi định mệnh, có đủ khiến cho họ có một kết cục hạnh phúc bên nhau hay chăng?!
Có thể nói, trừ các cuốn xuyên nhanh, thì đây là cuốn ngôn tình "boss là nữ phụ" nhất mà mình từng đọc. Có yếu tố huyền huyễn, có xuyên không, có điền văn, có thanh xuân vườn trường, có trinh thám phá án, có tổng tài bá đạo, có tình yêu sâu đậm một đời một kiếp... Mặc dù bao gồm nhiều thể loại như vậy, nhưng tác giả rất biết cách lồng ghép các tình tiết, khiến mạch truyện trở nên hấp dẫn, kịch tính chứ không hề rối rắm. Phần mà mình thích nhất trong cả cuốn truyện thật ra lại là khi Tuệ Tuệ mới trở lại đầu thập niên 80, gặp gỡ Minh Viễn và sống ở Trần Gia Trang. Đó cũng là giai đoạn mà câu truyện diễn ra êm đềm nhất. Ở đó, mình cảm nhận được tình cảm chân phương mộc mạc của những con người xưa, khi mà họ luôn sẵn lòng và nhiệt tình giúp đỡ nhau dù chưa hề quen biết; cũng một lần nữa sống lại thời kỳ khi mà tình cảm làng xóm láng giềng vẫn còn tắt lửa tối đèn có nhau, nương tựa, đoàn kết và bảo vệ nhau. Đây cũng là phần mà Tuệ Tuệ thể hiện được nhiều bản lĩnh của mình nhất, cô tháo vát, nhanh nhạy, biết tận dụng những kiến thức từ thế kỉ 21 vào những năm đầu thập niên 80 của thế kỉ 20 để làm kinh tế, không chỉ làm giàu cho bản thân mà còn giúp đỡ, tạo công ăn việc làm cho những người hàng xóm xung quanh. Dù mọi việc đều diễn ra hết sức thuận lợi nhưng khi đọc truyện tuyệt đối không hề có suy nghĩ nữ chính được buff quá tay, mà bạn sẽ chỉ có cảm giác là mọi việc dĩ nhiên phải thế. Bản thân nữ chính được học hành, có bằng cấp, có kinh nghiệm làm việc trong môi trường Nhà nước, lại có sự chuẩn bị cẩn thận trước khi xuyên không, nên việc cô hành sự chủ động, kín kẽ, chu đáo rồi đạt được thành công là điều đương nhiên...Tại thời điểm này dù Minh Viễn còn nhỏ, không có nhiều đất diễn nhưng đọc thấy vô cùng dễ thương luôn ấy. Tình cảm dựa dẫm, yêu quý, kính trọng của Minh Viễn dành cho Tuệ Tuệ cũng như sự che chở, chăm sóc nhất mực của Tuệ Tuệ dành cho Minh Viễn khiến mình hết sức cảm động, giống như có một dòng nước ấm áp cứ lưu chuyển vỗ về trái tim mình khi đọc vậy.
Trở về năm 1981 có bố cục khá đơn giản, suy cho cùng vì Kim Minh Viễn tự Trọng Hằng vốn là "người trời", lại là con cưng của Thượng Đế nên dù trải qua bao sóng gió gian truân thì bạn biết đấy, ai nỡ lòng nào khiến con mình phải quá đau khổ đúng không?! Gập ghềnh trắc trở thế nào, lận đận ra sao thì kết cục chỉ có thể là viên mãn thôi. Tuyến tình cảm của truyện tuy không được khai thác quá nhiều, nhưng bảo đảm cũng đủ khiến chúng ta cảm nhận được tình cảm sâu sắc trọn vẹn của nam nữ chính dành cho nhau. Đặc biệt là tình yêu của Kim Minh Viễn dành cho "cô cô" của mình. Dù hết lần này đến lần khác bị bỏ lại, đánh mất rồi lại có được, có được rồi lại đánh mất, nhưng hắn vẫn luôn kiên trì, một lòng một dạ chờ đợi người phụ nữ của hắn. Với mình, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, trọn đời trọn kiếp có lẽ cũng chỉ đến như vậy mà thôi.